
tường giếng, trong bóng tối, bày ra
một thế phòng ngự: “Vớ vẫn! Anh rành rành là người, anh! Mỗi một đặc
điểm trên cơ thể anh đều giống người!”
“Tôi thật sự không phải người.”
“Anh … anh chứng minh cho tôi xem.”
“Tôi hỏi cô, tim một người đập bao nhiêu lần trên phút?”
“Bảy mươi.”
Trong bóng tối, Hạ Lan Tĩnh Đình giơ tay, kéo tay cô đặt lên ngực mình.
Nhiệt độ cơ thể anh rất thấp, giống hệt thân nhiệt của động vật ngủ
đông vậy, thậm chí còn có một luồng khí lạnh tỏa ra, cảm giác ớn lạnh
không diễn tả thành lời.
“Tôi đếm từ một đến sáu mươi, đúng một phút đồng hồ.” Hạ Lan Tĩnh Đình bắt đầu đếm chầm chậm, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ….”
Bì Bì ngây dại.
Không biết bởi do thân nhiệt của anh, hay vì quá hoảng sợ, Bì Bì cảm
thấy tay mình đột nhiên mất đi tri giác. Không chỉ mất đi tri giác mà
ngay cả khả năng tư duy cũng mất nốt.
Ba lần.
Tim Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ đập ba lần mỗi phút.
End chương 6
Phần 1
“Anh có phát
hiên ra không, trên thế giới này, muốn chứng minh bản thân mình là
người rất dễ, còn muốn chứng minh mình không phải người, điều đó rất
khó.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Giờ phút này, Bì Bì chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là có thể biến
thành con thằn lằn, nhanh chóng bò theo tường giếng trơn nhẵn, leo lên
mặt đất rồi chạy trốn.
Song trong bóng tối, ngoài tiếng thở hổn hển của mình ra, bốn bề đều
tĩnh lặng như đang ở trong hầm mộ. Cô dùng móng tay cố cào vài đường
trên vách giếng bằng đá, đá granit rất cứng, không hề để lại chút dấu
vết nào.
Ngay sau đó, Hạ Lan Tĩnh Đình lại cười khúc khích, nghe rất kỳ quặc,
ẩn ý vô cùng, tiếng cười như mũi kim chọc phá vào bầu không khí đầy căng thẳng này. Bì Bì nhất thời khẩn trương đến không thể thở được.
“Cô sợ rồi ư?”
“Xin lỗi, tôi không biết anh bị bệnh tim nghiêm trọng như vậy!” Bì Bì nói.
Im lặng vài giây, Hạ Lan Tĩnh Đình không biết phản ứng thế nào: “Cô nói gì?”
“Anh đã đi khám bác sĩ chưa?”
“……”
“Anh luôn trốn tránh phỏng vấn, có phải do tim của anh không khỏe, nên anh sợ người ta quấy rầy?”
“…..”
“Đã thế, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi cũng không phỏng vấn anh
nữa. Anh an tâm dưỡng bệnh đi. Phiền anh mở cửa, tôi xin cáo từ.”
“…. Tôi nghĩ, cô không hiểu những gì tôi nói …” Giọng của Hạ Lan Tĩnh Đình rõ là càng lúc càng chán nản.
“Hạ Lan tiên sinh, xin cho phép tôi khen ngài một câu, ngài rất có
khiếu hài hước. Nghe ngài nói chuyện, tôi như được tắm trong gió xuân,
chúng ta lần sau sẽ tiếp tục trò chuyện. Giờ thì tạm biệt!”
“Nghe cô nói thế, cô quả thực đang rất sợ hãi.”
“… Không có.”
“Tay cô đang run.”
“Không có.”
“Chân cô cũng đang run.”
“Không có.”
“Cô sợ điều gì?”
“Tôi chẳng sợ gì cả.”
“Vậy tại sao lại dẫm lên chân tôi?”
“Thực xin lỗi.”
Phiến đá trên đầu bổng mở ra.
Ánh trăng mang theo làn sương núi chiếu thẳng xuống, một con đom đóm
không biết từ đâu bay đến, đậu trên vai Bì Bì, phát ra thứ ánh sáng
huỳnh quang, lâp lòe và kì dị vô cùng.
Hàm răng trắng toát của Hạ Lan Tĩnh Đình cũng đồng thời lóe sáng.
Hồn vía Bì Bì hỗn loạn.
Một lúc sau, cuối cùng cô hỏi: “Anh nói anh không phải người – Vậy rốt cuộc thì anh là gì?”
“Tôi là hồ ly.”
“Anh là một con cáo?”
“Xin lỗi, khi gọi danh xưng của tôi, xin dùng thêm từ “Vị”. Tôi đã
quen với việc người khác dùng kính ngữ khi nhắc đến tôi.” Hạ Lan Tĩnh
Đình rất lịch sự đính chính lại lời cô.
“Một … vị hồ ly?”
“Chính xác. Loài người luôn tự hào mình tiến hóa cao hơn vạn vật,
nhưng phân tích ngọn nguồn, chẳng qua cũng chỉ là một đàn khỉ. Chúng ta
kẻ tám lạng người nửa cân, đều là động vật có xương sống cả.”
“Hả …” Bì Bì mất khả năng tư duy ngôn ngữ.
Cô sửng sốt nửa ngày, sau đó mới hỏi: “Vậy anh năm nay … bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi lớn hơn cô.”
“Lớn hơn nhiều hay ít?”
“Lớn hơn … tám trăm bảy mươi tuổi.”
Bì Bì cuống cuồng, khiến đầu óc không còn minh mẫn, nhất là sau khi
nghe thấy con số trên, tính nhẩm nửa ngày cũng chẳng tính ra được số
tuổi chính xác. Lưng cô dán vào thành giếng lạnh cóng, dán chặt đến nỗi
không thể sát hơn được nữa. Cô chỉ hận sao mình không hóa thành tảng đá
khảm lên đó luôn cho rồi. Cùng lúc đó, trong đầu cô chợt lóe lên vài mẫu chuyện của truyền thuyết liêu trai. May mắn là, hồ tiên trong những
truyện đó đều là nhân vật tốt bụng cả. Nhưng, có một truyền thuyết khác, đã ngay lập tức áp đảo hoàn toàn, làm mờ nhạt đi tất cả những câu
chuyện xuất hiện trong tâm trí cô trước đó.
“Họa Bì”
Bì Bì cắt đứt dòng hồi tưởng về nội dung cụ thể của Họa Bì, liêm liếm môi, ép buộc mình bình tĩnh lại: “Nếu anh muốn ăn tươi tôi, anh chắc
chắn sẽ hối hận đấy.”
“Ồ, vậy ư?” Giọng điệu Hạ Lan Tĩnh Đình rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tiếp tục cười, “Tại sao?”
“Tôi mắc bênh AIDS, bức bách tôi quá, tôi sẽ cắn người.”
Hạ Lan Tĩnh Đình cười đến mức không thở nổi.
Thừa dịp đó, Bì Bì co chân, ra vẻ muốn đá, nhưng đã bị anh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy.
“Không có gì phải sợ, tôi sẽ không thương tổn đến cô đâu.” Anh buông
tay ra, ngồi xuống ghế nằm, dù đáy giếng chật hẹp nhưng vẫn duy trì một
khoảng cách xa nhất với cô.
Tuy nhiên, anh càng