
hít thở thật sâu, như muốn thở ra hết những muộn phiền trĩu nặng trong lòng.
Vết thương vẫn còn chảy máu. Cô ôm trọn lấy eo anh, bàn tay nhanh chóng bị thấm ướt. Cô quệt máu lên ngực mình, rồi đưa tay lên miệng, mút sạch những vết máu còn dinh dính giữa kẽ tay.
Đây là máu của anh, cô phải quen thuộc với nó, nhớ kỹ nó.
- Sao còn chưa ngủ? - Một tiếng sau, nghe hơi thở của cô lúc nhanh lúc chậm, kèm theo cả tiếng nức nở, trong bóng tối anh hỏi.
- Một, hai, ba, chúng ta cùng nhắm mắt lại. - Bì Bì nói.
Đây có lẽ là giấc ngủ cuối cùng họ được ngủ bên nhau, Bì Bì chưa nói lời từ biệt, thế nhưng cô lại có thể ngủ thiếp đi.
Vé máy bay đặt là tám giờ sáng. Sáu giờ Bì Bì đã dậy, phát hiện Hạ Lan Tĩnh Đình đang chuẩn bị hành lý giúp cô. Cô vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vào thư phòng tìm một quyển bản đồ giao thông các tỉnh trong nước, cất vào trong va ly.
Sắp xếp xong mọi thứ, cô ra cửa, trông thấy Tu Nhàn đang cầm một chiếc chìa khóa ô tô ngồi trong phòng khách đợi cô. Cô ôm Hạ Lan Tĩnh Đình một cái thật chặt, tham lam nhìn anh, nói:
- Đợi em, nhé.
Anh gật đầu, tiễn họ ra cửa.
Trước nhà là một sườn dốc, ô tô men theo con đường nhỏ nhanh chóng xuống núi. Bóng hình anh dần dần mờ nhạt, gương mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng vào khoảnh khắc khi chiếc xe sắp biến mất sau khúc quanh, anh đột nhiên giơ tay lên khẽ vẫy, Bì Bì lập tức bật khóc, nước mắt rơi như mưa.
Cứ nức nở như thế suốt cả chặng đường, cho đến khi đến sân bay.
Xe ngừng lại, Bì Bì lau sạch nước mắt, cầm vé máy bay lên xé đi, quay sang nói với Tu Nhàn:
- Tôi muốn đi tìm mộ của Yên Chiêu Vương, anh có đồng ý đi cùng tôi không?
Anh ta vẫn mang đôi dép lê, sau lưng chiếc sơ mi màu tự nhiên, vẫn là hình một con chim. Cánh của con chim màu đen, hình dáng giống con quạ, trông thần thái thản nhiên, nhưng đôi mắt ưu buồn.
- Anh ăn sáng chưa? - Bì Bì hỏi.
- Chưa.
- Tôi đi mua cho anh.
Anh ta gật đầu, đi thẳng về phía bàn bán vé. Bì Bì phát hiện dạo này anh ta không chăm sóc vẻ ngoài lắm. Râu ria không cạo, tóc cũng lộn xộn. Nhưng ngoại hình Tu Nhàn rất đẹp, khuyết điểm cũng trở thành phong cách. Anh ta như một làn gió thơm nồng và quyến rũ, vừa lướt qua là khiến cho bao người xung quanh, dù là nam hay nữ đều phải ngoái đầu nhìn theo.
Cô mua bữa sáng gồm có bánh bao và lạp xưởng. Khi quay lại thì Tu Nhàn đã ngồi ở dãy ghế chờ kiểm tra an ninh rồi.
Cô đưa bữa sáng cho anh ta, đi kèm với một đôi đũa và một chiếc khay dùng một lần.
Anh ta ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt như gai nhọn. Sau đó cầm đũa, chậm rãi ăn. Cô ngồi xuống, uống hết ly sữa đậu nành, mở lời bắt chuyện:
- Khoan Vĩnh là người Thiên Thủy à? Sao tôi nghe Hạ Lan nói anh ấy là người Anh?
- Miễn nhắc đến cậu ấy được không? - Anh ta tỏ vẻ không kiên nhẫn đáp.
- Tôi xin lỗi.
Khoảng thời gian còn lại cho đến khi lên máy bay, xuống máy bay rồi lên xe buýt đi về huyện Kế, rong ruổi trên đường cao tốc hai giờ đồng hồ, Tu Nhàn vẫn không nói câu nào.
Họ trọ trong khách sạn Ngư Dương ở huyện Kế. Khách sạn nằm gần núi Phủ Quân[6'>, cất hành lý xong, lại đón xe đi đến núi Phủ Quân, Tu Nhàn nói:
- Tôi đưa cô lên núi một lát.
[6'> Núi Phủ Quân: núi Không Động. (Ai đọc kiếm hiệp chắc biết phái Không Động ^^)
Bì Bì nhìn anh ta, hỏi:
- Anh... đã từng đến đây?
Anh ta gật đầu.
- Hạ Lan cũng đã tới đây?
- Đúng.
- Các anh biết hoa biểu ở đâu?
- Đây là chuyện cơ mật của tộc, dù là Triệu Tùng cũng chưa chắc đã biết gì nhiều. Hạ Lan đã từng mất rất nhiều thời gian nghiên cứu, cậu ấy đã tìm được hoa biểu, giấu nó trong mộ của Yên Chiêu Vương.
Bì Bì chớp chớp mắt:
- Cho nên, Hạ Lan cũng đã từng đến mộ Yên Chiêu Vương?
- Đúng, muốn làm những chuyện như thế này cần rất nhiều can đảm. Núi Phủ Quân còn có tên là núi Tuấn Đồng, nó là cấm địa của tộc Hồ không chỉ bởi vì nó có Hằng Xuân mộc có thể kiềm hãm tộc, mà còn vì nó có những thứ khác có thể đưa chúng tôi vào chỗ chết. Sở thích của Yên Chiêu Vương rất phong phú, sưu tập rất nhiều báu vật, trong lăng mộ của ông ấy bố trí cơ quan khắp nơi.
Bì Bì hơi dợm bước, nhìn về phía trước.
Cô cảm thấy núi Phủ Quân trông rất bình thường, không cao lắm, không có những vách núi cheo leo hùng vĩ như trong tưởng tượng của cô. Nói đây là thánh địa đạo giáo, là nơi hoàng đế nghe Nghiễm Thành Tử[7'> giảng đạo, nhưng cô cảm thấy nơi đây chẳng có chút tiên khí nào. Cô chờ Tu Nhàn kể tiếp.
[7'> Một trong mươi hai vị tiên trong bảng Phong Thần.
- Năm tại vị thứ hai của Yên Chiêu Vương, trong số những kỳ vật mà Hải nhân đã dâng cho chiêu vương, ngoài cây Hằng Xuân, còn có mỡ Rồng.
- Mỡ Rồng?
- Trong truyền thuyết của Hải ngoại có núi Phương Trượng, phía đông dãy núi có một trường đấu rồng. Cự long thường chiến đấu với nhau ở đây, mỡ và máu như nước chảy. Hải nhân kia dùng bình chạm trổ đựng mỡ Rồng tiến cống Chiêu Vương. Chiêu Vương ngồi trên Thông Vân đài, lấy mỡ Rồng đốt đèn, ánh sáng tỏa ra trăm dặm, khói có màu tím đỏ.
Bì Bì tiếp lời nói:
- Anh nói mỡ Rồng cũng có thể tiêu diệt các anh?
- Không phải. - Tu Nhàn giải thích, phía tây núi Phương Trượng có m