Insane
Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323242

Bình chọn: 8.00/10/324 lượt.

p phiền phức to đấy.

- Có khi nào hiện giờ họ đang đánh nhau không?

- Không đâu. - Anh ta nói, - Tôi tin là ông ta tới để đàm phán, Tế ti có quy tắc giao tiếp của Tế ti.

Cô ngồi đợi trên đỉnh núi trong tâm trạng bất ổn và lo lắng. Tai vễnh lên nghe ngóng động tĩnh dưới chân núi. Nếu có đánh nhau thật, không thể không có tiếng động nào phát ra.

Lặng lẽ đợi một lúc lâu, cô đưa tay xem đồng hồ, thời gian trôi qua chưa đến mười phút. Thế nhưng, một dự cảm chẳng lành đang khuấy đảo trong lòng cô khiến cô đứng ngồi không yên. Cô đứng lên, đi quanh thành giếng một vòng. Ánh trăng trong trẻo lẳng lặng rơi xuống, gió lành lạnh lùa vào, khung cảnh lần đầu tiên họ ở đáy giếng hiện ra rõ ràng trước mắt.

Khi ấy, trên đầu chỉ có khoảnh trời hình tròn, thưa thớt một vài vì sao lấp lánh. Nhưng ánh trăng cũng êm dịu và nhẹ nhàng như đêm nay.

Xa xa là bóng núi nhạt nhòa hơi hơi tỏa sáng trên nền đèn đêm lung linh của thành phố.

Phía chân trời rực lên môt quầng sáng tím, không phân biệt rõ ranh giới giữa trời và đất, tựa như thời kỳ hỗn độn của thuở Bàn cổ khai thiên lập địa..

Một lát sau, Tu Nhàn cuối cùng cũng nói:

- Chúng ta xuống dưới xem sao, Triệu Tùng đã đi rồi.

Bước chân của Tu Nhàn rất dài, Bì Bì sốt ruột, chạy lúp xúp theo sau.

Họ tìm thấy Hạ Lan Tĩnh Đình trong phòng khách.

Anh vẫn mặc chiếc áo choàng ngủ màu đen bằng lụa trơn loáng, có điều anh đang hút một điếu thuốc.

Trong phòng không bật đèn, nhưng có đốt mấy cây nến cổ xưa rất lớn, khiến cả căn phòng tỏa ra một mùi hương quái dị.

Từ ngày đầu tiên quen anh đến nay, Bì Bì chưa bao giờ trông thấy Hạ Lan Tĩnh Đình hút thuốc. Chỉ là, chiếc áo choàng tơ tằm kia rất hợp với dáng người anh. Mới nhìn, trông anh tựa như một vị hậu duệ cuối cùng của giới quý tộc, vừa ung dung lại vừa chán chường. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh vẫn đang cháy, nhưng anh thì cúi đầu chìm đắm trong suy tư.

Bì Bì nhẹ nhành bước đến, hỏi:

- Triệu Tùng đã đến?

Anh gật đầu.

- Anh... hai người... không có chuyện gì chứ?

Anh lắc đầu.

Sau đó anh nhìn Tu Nhàn, chỉ về một cái gói vải nhỏ đặt trên sô pha:

- Tôi đã đặt vé máy bay cho hai người. Trong thời gian này, tôi hy vọng cậu đưa Bì Bì đi thật xa, ngao du thăm thú. Đợi sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện với Triệu Tùng, hai người hãy quay về.

Tu Nhàn không nhúc nhích, hỏi:

- Hai người định khi nào kết thúc?

- Ba ngày nữa.

- Ông ta muốn lợi dụng lúc cậu chưa bình phục để ra tay. Cậu không nên đáp ứng yêu cầu của ông ta! - Tu Nhàn nói, - Không bằng để tôi đi gặp ông ta thay cậu, cậu đưa Bì Bì rời khỏi đây.

- Cậu không phải đối thủ của ông ta. Hơn nữa, ai nói tôi bị thương thì không thể giết được ông ta? - Hạ Lan Tĩnh Đình khẩy khẩy tàn thuốc, cười nói, - Tôi tự có cách. Quan trọng là, hai người nhất định phải rời khỏi đây, để tôi không phải vướng bận."

Sắc mặt Tu Nhàn sầm xuống:

- Tôi…

- Hay là tôi nên nói, tôi ra lệnh cho cậu đưa Bì Bì đi khỏi đây. - Hạ Lan Tĩnh Đình cắt đứt lời anh ta, - Tôi đã mua vé máy bay đi Tân Cương vào ngày mai cho hai người, hai người phải đến đó đợi một tháng. Đừng liên lạc với tôi, nếu tôi có chuyện sẽ tự liên lạc với hai người.

Nói xong những lời này, anh đứng lên, đưa tay kéo tay cô:

- Bì Bì.

Anh dẫn cô vào phòng ngủ, ôm cô vào lòng thật sít sao.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi, thấm ướt ngực áo anh. Anh vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng trêu:

- Cô bé ngốc này, cuối cùng em cũng đã lo lắng cho anh, không còn muốn mưu sát chồng nữa.

Cô không nói gì, chỉ ào vào lòng anh thổn thức.

- Đừng khóc, có phải là sinh ly tử biệt đâu. - Anh nói, - Nhưng mà, có một chuyện quan trọng hơn muốn nhờ cậy em.

Cô ngẩng lên, kinh ngạc nhìn anh.

- Còn nhớ mật mã thẻ ngân hàng không?

Cô gật đầu.

- Đảo ngược nó lại, là một mật mã khác. - Anh lấy trong ngăn tủ trước giường ra một cái chìa khóa nhỏ, - Trong kho ngân hàng của anh có một cái két an toàn, trong đó có một vài thứ quan trọng, có một phần là để lại cho em, phần còn lại thuộc về tộc Hồ.

Anh đặt chiếc chìa khóa vào tay cô:

- Ngộ nhỡ anh có chuyện, tộc Hồ sẽ bầu ra một Hữu tế ti mới. Đến lúc đó, người này sẽ đến tìm em, em phải tự tay giao chiếc chìa khóa này cho người đó, em có thể hứa với anh không?

Người Bì Bì hơi run lên. Nhận lấy chiếc chìa khóa, thận trọng gật đầu:

- Nếu vị Tế ti mới này là Triệu Tùng, em cũng phải đưa cho ông ta sao?

Anh thấp giọng nói:

- Anh vừa biết tin Triệu Tùng đã giết cha anh. Thảo nào mấy trăm năm nay không hề có tin tức gì của ông ấy. Triệu Tùng đã đoạt chân nguyên của ông ấy. Có người đã tiết lộ chuyện này cho các trưởng lão, thế nên Tế ti mới tuyệt đối không thể là Triệu Tùng.

Nói xong, anh ngồi xuống giường, dịu dàng nói:

- Đêm đã khuya, em vẫn chưa buồn ngủ sao?

Cô cũng leo lên giường, rúc vào trong lòng anh:

- Không buồn ngủ, em không ngủ được, anh ôm em được không?

Anh vòng tay ôm cô thật chặt.

- Tất cả sẽ chấm dứt ư? - Cô thì thầm trong ngực anh.

- Cái gì chấm dứt?

- Anh và em.

- Sẽ không. - Anh hôn lên trán cô, - Anh và em, tất cả vĩnh viễn không có cuối cùng.

Trong bóng tối, cô cố