
thì cô cũng
hết cách, đành tự an ủi mình rằng, cứ vậy đi, dù sao cũng là lần cuối cùng.
Nhưng nhìn tấm lưng rộng của hắn cô lại có cảm giác kì lạ không thể nói ra,
khiến cô những tưởng thời gian và không gian lệch khỏi vị trí, dường như họ đang
đi dạo trong công viên, đi ăn tại nhà hàng, đi bệnh viện… Đi mãi đi mãi, người
trước mặt đột nhiên dừng lại, quay người nhìn cô, lúc này Lâm Uyển mới nhận ra,
mình đã về đến nhà rồi…
Cô lấy chìa khóa mở cửa, không biết làm sao bàn tay lại không chịu nghe lời,
cắm chìa vào ổ mấy lần cũng không được. Trần Kình đứng cạnh yên lặng chờ đợi
nhưng ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay cô hệt như que hàn nóng đến bỏng người. Cuối
cùng hắn không thể nhìn tiếp, chìa tay nói: “Để tôi.”
Hắn nhận lấy chùm chìa khóa, ngón tay như thể đã chạm vào tay cô, cảm giác
khô ráp nóng ấm khiến bàn tay cô đột nhiên run lên. Hắn hình như không nhận ra,
tìm được chiếc chìa khác tra nó vào ổ khóa.
Lâm Uyển khó xử, vừa nãy cô chọn nhầm chìa…
Cửa mở, Trần Kình nghiêng mình để cô vào trước rồi tự động theo sau. Lâm Uyển
đặt Ni Ni xuống, nó bực bội trong xe suốt cả đoạn đường lập tức vui mừng chạy
biến đi. Cô thở phào, Trần Kình đặt túi xuống, nhưng chưa rời đi ngay mà rút từ
trong túi áo ra một chiếc hộp dẹt to bằng nắm tay, đưa cô nói: “Đây là quà sinh
nhật.”
Trái tim Lâm Uyển chợt run lên, xảy ra nhiều chuyện như vậy, suýt đã quên hôm
nay là sinh nhật mình. Cô còn tưởng món quà hắn ám chỉ là tập tài liệu kia hoặc
là để cha con cô gặp mặt, nên nhìn món quà trước mắt cô nhất thời không biết
phải làm sao, lời từ chối trước sau chẳng thể thốt ra…
Trần Kình đợi một lát thấy cô không có phản ứng liền đặt chiếc hộp lên tủ
giày sát cửa, sau đó nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Uyển Uyển, tôi có thể ôm em một
lúc không?”
Đầu óc Lâm Uyển chậm nửa nhịp như bị lỗi, đến khi cô kịp phản ứng đã bị hắn
ôm chặt, hơi thở quen thuộc ngang ngược xông vào cánh mũi cô cay cay, trong lòng
đăng đắng. Trần Kình hơi dùng sức cọ cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ hỏi: “Uyển Uyển,
em còn hận tôi không?”
Lâm Uyển giật thót, đây chẳng phải cuộc đối thoại vừa nãy trong thang máy
sao, hắn vẫn đang thắc mắc điều này, nhưng bây giờ cô không thể nhẫn tâm như vừa
nãy. Trần Kình không nghe thấy cô trả lời, tự nói với mình: “Không hận nữa phải
không? Tôi biết.”
“Uyển Uyển, tôi không muốn buông tay, cùng nhau không tốt sao? Em muốn kết
hôn chúng ta sẽ đến phòng dân sự ngay lập tức, nếu em không muốn thì cứ như vậy,
sống những ngày tháng giống như trước kia, được không?”
Nỗi đau khổ lan tràn từ tận đáy lòng Lâm Uyển, cuối cùng hắn vẫn nói ra.
“Trần Kình, điều này là không thể.”
“Chẳng có gì là không thể, việc do người quyết, chúng ta không phạm pháp,
cũng không ai ngăn cản, ai dám nói chữ ‘không’? Điều quan trọng là bản thân em
nghĩ thế nào?”
Giọng hắn hơi kích động, Lâm Uyển lắc đầu, đôi mắt ươn ướt.
“Tôi biết, điều ‘không thể’ mà em ám chỉ là Trần Túy đúng không? Tôi có thể
đảm bảo khiến nó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em, em cứ coi như nó không
tồn tại, nhé… Uyển Uyển, tôi không thể làm khác, nó là em trai tôi, nếu lúc đầu
tôi đã bảo vệ nó thì giờ cũng không thể bỏ mặc nó được.”
“Nếu em lo lắng người nhà họ Vương có ý kiến, tôi sẽ đi nói chuyện với họ,
tôi tới xin lỗi họ, xin họ lượng thứ, họ không có quyền ngăn cản em. Sau này em
chắc chắn phải lấy chồng thì tại sao không thể lấy tôi? Tôi dám nói trong những
người đang sống trên thế gian này, chẳng ai yêu em hơn tôi, chẳng ai có thể
khiến em hạnh phúc hơn tôi… Em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, không cần phải để
ý tới ánh mắt của người khác, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được.”
Lâm Uyển khổ sở nghĩ, có thể là bất kì ai, nhưng duy nhất không thể là
anh.
“Em cũng không cần lo lắng về gia đình tôi, họ đều rất dễ chung sống, không
hề khó khăn như bên ngoài đồn đại. Mẹ tôi còn nói phải nhận em làm con gái, nếu
em không thích qua lại với họ cũng không sao hết, chúng ta sống bên ngoài… Nếu
em không đồng ý ở chỗ tôi cũng được, em cứ ở đây, em muốn chung sống kiểu gì tôi
cũng đều chiều theo em.”
Lần đầu tiên Lâm Uyển nghe thấy người đàn ông này nói nhiều lời dịu dàng như
vậy, cô cảm thấy đây không giống với Trần Kình mà cô quen biết, lạ lẫm đến mức
khiến người ta đau lòng. Cô muốn nói gì đó ngăn lại tất cả những chuyện không
nên xảy ra này nhưng cổ họng như bị nhét đầy thứ gì đó, hai cánh tay như có ý
chí của riêng nó, giơ lên ôm chặt lấy người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ
này.
Cơ thể Trần Kình bỗng cứng ngắc, lập tức ấp úng hỏi bên tai cô: “Uyển Uyển,
trong tim em cũng có tôi, phải không?” Không có được câu trả lời, hắn liền thì
thào tự đáp: “Tôi biết, tôi có thể cảm nhận được.”
Dứt lời, hắn nâng mặt Lâm Uyển lên nhìn vào mắt cô, thận trọng hỏi: “Uyển
Uyển, kiếp này lần đầu tiên tôi muốn nghiêm túc với một cô gái, em có thể cho
tôi cơ hội không? Nhé?”
Dòng lệ trong mắt Lâm Uyển đã tuôn trào, cô khó khăn lên tiếng: “Trần Kình,
những gì anh đối tốt với tôi, tôi luôn coi trọng và khắc ghi chúng trong tim,
những tổn thương anh gây ra c