
ình càng nheo lại, cởi dây giày buộc chặt lùi xuống dưới một
chút, đồng thời hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Tê.”
Hắn ấn một cái, lại hỏi: “Đau không?”
“Hơi.”
Trần Kình ngồi xuống, đặt chân phải của Lâm Uyển lên chân mình, lấy dao nhíp
trong túi bật ra, trước khi xuống tay còn xoay mặt cô sang một bên, lấy dao rạch
vào vết thương một hình chữ thập nhỏ, sau đó nâng chân cô lên sát miệng.
Lúc cảm thấy chân mình bị Trần Kình nâng lên cô đã phát hiện có gì đó bất
thường, quay đầu lại nhìn, quả thật hắn muốn hút máu độc cho mình, cô hét thất
thanh: “Anh điên à?”
Trần Kình như không nghe thấy, hút một hơi rồi nhổ ra, lại hút tiếp, Lâm Uyển
nói gì cũng vô ích. Cô liều mạng giãy giụa, hắn giữ chặt chân cô quát: “Còn cử
động độc tố sẽ khuếch tán, muốn chết phải không?”
Lâm Uyển bị hắn mắng lập tức thôi làm loạn, để mặc hắn cúi đầu hút hết lần
này đến lần khác. Chỗ bị thương vốn chẳng có cảm giác, bây giờ hình như lại có
một luồng run rẩy chạy qua dây thần kinh truyền đến đại não, cảm giác ẩm ướt tê
tê khiến cô như muốn nhảy lên vì không thể thích ứng. Cô vội quay đầu không nhìn
cảnh này, cũng ép mình không được nghĩ nhiều, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo,
nắm mạnh đến mức móng tay như sắp cào rách lớp vải.
Trần Kình hút liên tiếp mười mấy lần, đến khi máu hắn nhỏ ra từ màu đỏ thẫm
ban đầu biến thành đỏ tươi mới chịu dừng. Lâm Uyển nghe thấy tiếng “xong rồi”
của Trần Kình liền quay đầu lại, thấy hắn lấy một miếng băng cá nhân từ trong
túi xé ra rồi nhẹ nhàng dán vào vết thương của cô. Cô khó hiểu sao hắn lại mang
theo người thứ này.
Trần Kình cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, vừa giúp cô kéo ống quần
vừa giải thích: “Tránh dính bụi nhiễm trùng.”
Lúc hắn ngẩng đầu, ánh mắt Lâm Uyển bị thu hút bởi một vệt máu trên khóe
miệng hắn, ma xui quỷ khiến thế nào cô liền giơ ngón trỏ lau đi. Trần Kình ngẩn
người, đang định mở miệng lại bị Lâm Uyển cướp lời: “Độc tố của con rắn này rất
mạnh?”
“Ừm, có khả năng là rắn hổ mang hoặc rắn lục.” Trần Kình nói xong, lo lắng
Lâm Uyển sợ hãi liền trêu đùa: “Miền Bắc thường không nhiều rắn độc, chỗ em đúng
là ‘địa linh nhân kiệt’.”
Lâm Uyển ngơ ngác hỏi: “Anh đã nhổ sạch đi chưa?”
Trần Kình cười cười đáp: “Đương nhiên, tôi có khát nữa cũng không uống thứ
ấy.”
Chút cảm xúc kì lạ vừa trỗi dậy trong Lâm Uyển bị câu nói đùa của hắn làm tan
biến trong nháy mắt. Lúc này cô mới ý thức được hành động này của mình rất đường
đột, vội vàng giấu tay sau người.
Trần Kình không chú ý đến động tác nhỏ của cô, chống tay xuống đất đứng dậy
phủi quần, còn chưa đứng thẳng đã khom người nói với Lâm Uyển: “Lên đây.”
Lâm Uyển kinh hãi vì hành động ân cần của hắn, hay nói đúng hơn, cô vẫn chưa
hoàn hồn sau trận “kinh hãi” ban nãy, từ chối theo bản năng: “Tôi tự đi
được.”
Trần Kình phải ngồi xổm nên không hề dễ chịu, thấy Lâm Uyển xa lạ với mình
lại càng bực tức, giọng điệu cứng nhắc giục cô: “Vận động mạnh sẽ làm độc tố
khuếch tán càng nhanh, không biết à? Đừng phí lời, có phải muốn tôi bế em đi
không?”
Lâm Uyển đi đến như rùa bò, còn chưa kịp leo lên hắn đã chắp tay ra sau kéo
cô, đỡ cô lên lưng rồi đứng dậy. Lâm Uyển theo bản năng vắt tay qua cổ hắn, ngực
cô áp vào lưng hắn, lúc này mới phát hiện lưng hắn rất rộng, cho người ta một
cảm giác yên tâm. Cô lập tức thấy khinh bỉ vô cùng suy nghĩ này của mình, nhưng
ý nghĩ lại vẫn cố chấp dừng lại trên lưng hắn. Cô nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy
đêm hôm đó, tuy thiếu tình yêu thương của cha mẹ từ nhỏ nhưng trong kí ức cô
chưa bị đánh bao giờ. Lúc nỏ dại từng coi việc được đánh mắng như một phần của
tình thân, lúc nghe thấy bạn học than phiền mình bị đánh, cô thậm chí còn có
chút ngưỡng mộ. Đến tận ngày hôm đó cô mới biết thì ra còn có cách đánh kinh
khủng như vậy, cô đoán là rất đau, đến người ngoài nhìn vào còn thấy bứt rứt.
Nhưng xưa nay Trần Kình chưa từng thể hiện chút khó chịu trước mặt cô, không thể
không nói hắn là người đàn ông rất có khí phách.
Cô nhớ đến một chuyện nhỏ lần trước, hôm đó cô đang ở chỗ làm giúp người khác
chuyển bàn, tay quệt phải tường bị rách da. Lúc Trần Kình đón cô tan làm tinh
mắt nhìn ra, lập tức sang hiệu thuốc bên đường huy động nhân lực mua một đống
thuốc khử trùng và bông băng. Cô nói hắn chuyện bé xé ra to, hắn lại trách cô
không biết chăm sóc bản thân, toàn lo chuyện bao đồng, bị thương cũng đáng
đời.
Cô thầm đoán, có phải vì chuyện này nên hắn mới cất băng cá nhân trong túi
không, lập tức lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng sống chung trong thời
gian dài như vậy, cô sớm đã nhận thấy Trần Kình thật ra là người rất chu đáo.
Nghĩ đến đó, Lâm Uyển không nhịn nổi tự cười nhạo bản thân, mình lại đang tìm ưu
điểm cho người đàn ông này ư?
Trần Kình đi nhanh nhưng bước chân rất vững chắc. Hắn im lặng một lúc lại
không chịu nổi, trách mắng cô: “Em không thể gọi điện tìm người giúp à? Nếu tôi
không đến thì em định ở đó chờ chết chắc?”
Lâm Uyển giải thích: “Quên mang di động rồi.”
Trần Kình “hừ” một tiếng nói: “Tôi hét gọi em nhiều như thế mà em chẳng nghe