
ĩ lại cũng đúng, tiết Thanh minh vừa qua. Người phụ
nữ kia nhiệt tình nói: “Buổi trưa có thể cô ấy sẽ về, hay là anh sang nhà tôi
ngồi đợi? Không cần khách khí, quan hệ giữa tôi và Uyển Uyển rất tốt, chúng tôi
là hàng xóm suốt mười mấy năm rồi.”
“Không cần đâu, cám ơn, nơi cô ấy đến tên là gì?”
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Anh muốn đi tìm cô ấy?”
Trần Kình gật đầu, người phụ nữ chỉ về phía đông nói: “Thấy chưa? Ngọn núi
bên đó, tên là Nhị Long Sơn, bà ngoại cô ấy được chôn ở đó, nhưng anh phải gọi
xe mà đi, rất xa đấy, ái chà, khắp nơi núi đồi anh biết đi đâu mà tìm…”
Trần Kình không đợi cô ta dài dòng liền cám ơn rồi vội vã rời khỏi, đến giao
lộ gọi taxi đi thẳng đến Nhị Long Sơn ở ngoại thành.
Tới chân núi xe không thể đi tiếp, Trần Kình trả ba trăm tệ cho tài xế bảo
anh ta đợi mình, sau đó men theo đường núi đi lên. Hắn cũng biết cách tìm này
hơi ngớ ngẩn, nhưng hắn không thể đợi, chỉ cần không thấy Lâm Uyển, không có tin
tức của cô hắn không thể yên tâm một phút nào. Đã không nghỉ ngơi ba mươi tiếng,
thái dương hắn giật giật đau nhức, mắt cay cay, không cần nhìn cũng biết chắc
chắn giống hệt mắt thỏ. Dạ dày trống rỗng nhưng không thấy đói chút nào. Hai
chân máy móc mà ngang bướng tiến lên như được lên giây cót, hình như chỉ có
trông thấy Lâm Uyển mới có thể bảo hắn ngừng lại.
Hôm nay lại là một ngày nắng, cảnh xuân tươi đẹp, cây cối lác đác lưng chừng
núi, ánh mặt trời chiếu xuống hơi chói mắt, trong rừng chốc chốc vọng tới vài
tiếng chim kêu. Trần Kình vừa đi vừa đưa tay lên miệng hét tên Lâm Uyển, thỉnh
thoảng kinh động mấy con chim rừng làm chúng “phành phạch” bay đi, nhưng đáp lại
hắn chỉ có tiếng vọng của chính mình, từng hồi từng hồi, trông hắn vừa cô đơn,
vừa bất lực.
Hắn chợt nhớ lại một sáng sớm mùa thu năm ngoái, lúc đó hắn lo lắng nhiều hơn
sợ hãi, bây giờ ngập tràn trong lòng hắn lại toàn nỗi sợ. Vừa nghĩ đến khả năng
không thể nhìn thấy Lâm Uyển, vĩnh viễn mất cô mũi hắn lại cay cay, rồi hắn dừng
bước, cúi đầu lau mặt, hít sau mấy hơi mới tiếp tục lên đường.
Lúc Trần Kình rẽ ngoặt thì nhìn thấy bóng người phía trước, còn tưởng mình
hoa mắt, ngay giây tiếp theo liền vui mừng khôn xiết bước nhanh đến, lớn tiếng
hét: “Uyển Uyển!”
Lâm Uyển mặc một chiếc áo gió thường ngày màu xanh quân đội khiến cô như hợp
thành một với cảnh vật xung quanh, cổ quấn khăn lụa hoa nhí màu đỏ tôn thêm làn
da trắng ngần. Cô ngơ ngác nhìn Trần Kình sải bước đi tới, khẽ nói: “Thật sự là
anh…”
Trần Kình thấy cô, cảm xúc lẫn lộn, muốn nổi giận mắng cô vài câu nhưng vừa
trông bộ dạng ngơ ngác của cô lại không nhẫn tâm. Hắn tự nhiên ngồi xuống kéo
tay cô oán trách: “Uyển Uyển, em dọa chết tôi rồi.”
“Sao anh đến đây?”
“Em còn dám hỏi? Không nói tiếng nào đã chạy mất, hại tôi tìm mãi, còn tưởng
em lại…”
“Tưởng tôi lại muốn tự sát?”
Trần Kình chẳng chú ý đến mình, bây giờ đã quen tư thế hơi ngước lên, hắn
không trả lời câu hỏi của cô mà dịu dàng nói: “Không sao thì tốt, thăm mộ bà
xong chưa?”
“Ừ.”
Trần Kình đứng dậy, duỗi tay trước mặt Lâm Uyển nói: “Vậy xuống núi thôi, tôi
bảo tài xế đợi dưới chân núi rồi.”
Thấy Lâm Uyển không đứng dậy ngay, hắn lại hỏi: “Còn muốn nghỉ chút à?”
Liếc nhìn giày cô, hắn cau mày hỏi: “Sao em lại thiếu một chiếc giày? Đi kiểu
gì trông thảm hại thế này.”
Lâm Uyển lắc đầu, vịn lấy tay hắn mượn sức đứng dậy, đi được hai bước cô bỗng
nhỏ tiếng nói: “Tôi tưởng ngày mai anh mới về…”
Trần Kình “hừ” một tiếng, không vui đáp: “Em tưởng? Em còn tưởng trái đất
hình vuông chắc, không phải đã bảo cho dù là chuyện lớn chuyện nhỏ cũng phải báo
với tôi một tiếng sao, việc lớn thế này mà em lại…”
Lâm Uyển chớp mắt, lẩm bẩm: “Lại nữa rồi.”
“Được rồi tôi không dài dòng nữa, sau này em chú ý chút là được.”
“Không có sau này rồi.”
Trần Kình bỗng dừng bước, bàn tay nắm lấy Lâm Uyển liền siết chặt, đến khi cô
đau quá xuýt xoa hắn mới nới lỏng một chút, mở miệng nói thẳng: “Lâm Uyển, ‘sau
này’ mà tôi nói, là mỗi ngày bắt đầu từ hiện tại cho đến khi em rời đi.”
Bầu không khí bỗng lắng lại, hai người đều không nói gì, chỉ im lặng mà đi.
Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, Trần Kình bất giác bước nhanh, phát hiện Lâm
Uyển không theo kịp hắn lại giảm tốc độ chiều ý cô. Lâm Uyển đi mãi đi mãi, bỗng
chân run rẩy suýt ngã, Trần Kình vội đỡ cô dậy nhưng lại bị giật mình bởi sắc
mặt cô còn trắng bệch hơn mấy phần so với ban nãy.
Trần Kình cuối cùng đã phát hiện có gì đó bất thường, lo lắng hỏi: “Uyển
Uyển, em sao thế?”
Lâm Uyển dựa vào hắn mới đứng vững, lắc đầu. Trần Kình đâu có tin, nắm vai cô
căng thẳng hỏi: “Uyển Uyển, có phải em uống thuốc rồi?”
Lâm Uyển nhìn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn đôi lông mày cau lại của hắn, đột nhiên
muốn cười, cô cười yếu ớt nói: “Không sao, chỉ là bị rắn cắn.”
Trần Kình sững người, tức giận trách mắng: “Sao không nói sớm, bị cắn chỗ
nào?”
Lâm Uyển chỉ vào cổ chân phải, hắn vội đỡ ngồi xuống, xắn quần bò cô lên, lập
tức thấy một mảng bầm tím chỗ mắt cá chân, ở giữa có hai lỗ rất sâu, bên trên
buộc một sợi dây giày.
Lông mày Trần K