
Viện,
tỷ dầu gì cũng là công chúa, nàng ta bất quá chỉ là một quận chúa!” Hà
Ái Liên vừa thấy Thục Viện lại đây, lập tức muốn tìm một người tâm phúc, cầm ngược lại tay nàng, vênh váo tự đắc nói.
Nhưng tiếc
rằng Thục Viện đến đây không phải làm chỗ dựa cho nàng, ngược lại xấu hổ cười nói với Từ Man: “A Man, đây đều là hiểu lầm, Ái Liên tính tình khá thẳng thắn, con bé biết ta ngày đó… muội đừng so đo với nó.”
Từ Man xoay
xoay hương huân cầu, có chút hứng thú nhìn các nàng tự mình trình diễn,
đây là tính tạo dư luận sao? Ở trong sách, Hoàng Tú Oánh bởi vì tuổi còn nhỏ không làm được gì, cho nên chuyện có thể nghĩ đến chính là căn cứ
vào tính cách của Từ Man, bèn chế tạo một hoàn cảnh khá ác liệt cho Từ
Man, để cho mọi người chán ghét nàng, cô lập nàng, cuối cùng chỉ có một
mình Hoàng Tú Oánh giả mù sa mưa ở bên bầu bạn, còn được tác giả miêu tả nội tâm vô cùng phức tạp: Hoàng Tú Oánh vừa mang theo hận ý với Từ Man, vừa chịu sự quấy phá của cái thứ lương tâm nực cười kia, lại thấy thực
có lỗi với Từ Man vốn còn đang nhỏ tuổi chưa biết gì, tóm lại là đủ loại nước mắt cá sấu. Chẳng qua, cuối cùng trái tim lo lắng cho biểu ca, vẫn chiếm thượng phong, quả là miêu tả hệt như bị bắt buộc không còn cách
nào khác vậy.
“Chuyện kia, Hoàng hậu cữu mẫu đã có kết luận, cữu cữu cũng ngầm đồng ý, ai đúng ai
sai, không cần ta giải thích ở trước mặt mọi người.” Từ Man nhìn những
ánh mắt không tán thành chung quanh, bất quá đều là đám con gái nhà quan phụ thuộc vào Hữu tướng, nàng không phải là thánh mẫu, muốn đi cảm hóa
người khác á, đó là việc của Hoàng Tú Oánh.
Lời vừa nói
ra, Thục Viện ngược lại khó mà nói gì, nghi ngờ quyết định của đế hậu,
sợ sống quá thoải mái rồi sao. Có điều nàng thật không ngờ, Từ Man mọi
ngày không nói không rằng, đôi khi mở miệng nói chuyện lại sắc bén thành thục đến thế.
Mắt thấy
không khí trở nên gay gắt, Hà Ái Liên phồng lên một hơi, mắt trừng Từ
Man, dường như sắp mở miệng phun ra lời khó nghe, chợt nghe thấy một
giọng nói ôn hòa phía sau: “Đều tập trung ở đây, có chuyện gì thú vị
sao?”
Từ Man nắm hương huân cầu, con ngươi chớp một cái, quả nhiên đã mò qua đây rồi.
“Tú Oánh,
sao ngươi lại đến đây?” Chợt có một người hớn hở kêu lên, mọi người
tránh ra một lối, ngay sau đó lại bu lại, có thể thấy được Hoàng Tú Oánh đã có được lòng của đám người họ rồi.
“Còn nói ta, ta vừa rồi còn đang tán gẫu vui vẻ cùng biểu tỷ, ai ngờ trong nháy mắt, mọi người đều tụ tập lại đây rồi, chắc là ta nói chuyện không thú vị,
mọi người lại không dám nói thẳng ra, bèn tìm cách né ta chứ gì?” Hoàng
Tú Oánh nói với giọng giống như vui đùa lại giống như hờn dỗi, chẳng
những không khiến người thấy chán ghét, ngược lại còn bất giác làm cho
người ta cảm thấy tri kỷ.
Trông vẻ mặt không chút thay đổi của Từ Man cùng vẻ mặt ngờ nghệch nhìn quanh của
Thục Gia, Thục Viện trong lòng hừ lạnh, làm bộ như khẩn cấp đi qua, cầm
tay Hoàng Tú Oánh nói: “Ngươi chỉ giỏi khéo mồm khéo miệng, nói cứ như
thật ấy.”
Hoàng Tú
Oánh cười đùa hai câu, cũng không trở về, ngược lại đi đến gần Từ Man,
quy củ hành lễ một cái: “Thỉnh an Tứ công chúa, đại quận chúa.”
Nếu thật sự
là đứa trẻ bình thường, ở trong nhóm người mang theo bất mãn không rõ
nguyên do này, đột nhiên xuất hiện một vị cô nương điềm đạm, chuyện trò
vui vẻ, cử chỉ thanh nhã, cả người ôn hòa, lại còn lễ nghi chu đáo với
mình, sợ là muốn sinh ác cảm cũng không dễ.
“Không cần đa lễ.” Đáng tiếc Từ Man không phải là con nít, vả lại còn từng đọc qua nguyên tác.
Hoàng Tú
Oánh chỉ cảm thấy biểu tình của Từ Man thản nhiên, còn thoải mái tỏ rõ
tính nết của mình, bèn nói thêm: “Mấy tháng trước, Tú Oánh ở trên đường
vừa vặn gặp được quận chúa, chẳng hay quận chúa còn nhớ chăng?”
Đúng là lời
mở đầu tốt cho một cuộc trò chuyện, chỉ tiếc, Từ Man chưa bao giờ biết
cái gì gọi là “phá hư phong cảnh”, vì thế không mảy may để ý nói: “Không nhớ.”
Hoàng Tú
Oánh bị chặn nghẹn họng, ngay cả nàng đã sống qua một kiếp người, cũng
cảm thấy Từ Man thật sự rất không hiểu đạo lý, thái độ lại ngạo mạn, tuy nói đây là điều nàng mong muốn, nhưng cũng đang chống lại chính mình,
không khỏi khiến nàng buồn bực.
“Sau này ở
trong cung, e là phải cần quận chúa chăm sóc nhiều hơn rồi.” Không mặn
không nhạt nói một câu này, Hoàng Tú Oánh cố hết sức lộ ra vẻ mặt khiến
người cảm thấy ấm áp, hy vọng có thể vớt vát chút cảm xúc thân cận của
Từ Man, chỉ tiếc nàng ‘liếc mắt đưa tình cho người mù xem’, Từ Man căn
bản chỉ cúi đầu, chả thèm quan tâm.
Hoàng Tú
Oánh làm một người ‘dĩ hòa vi quý’, dẫn tất cả mọi người đi, nàng thầm
nghĩ ngày tháng còn dài, sau này ắt sẽ có cơ hội khiến Từ Man mắc câu.
Còn Từ Man lại nghĩ, đầu óc mình không cong cong vẹo vẹo bằng Hoàng Tú
Oánh được, chi bằng từ nay về sau, bớt dây dưa với người này, đỡ cho
nàng ta bò ngược lên cây, vung mãi không ra. (xuất xứ từ câu: “đánh rắn bằng gậy, rắn bò ngược lên”, ý chỉ những người thừa nước đục thả câu)
Hai người ôm mỗi tâm tư an vị tại chỗ của mình, Hoàng Tú Oánh muốn lôi kéo tất cả
lực lượn