
hấp giọng vài phần.
Từ Man ngược lại ngạo mạn nói: “Ta không thèm nói chuyện với đứa vô lễ.”
“Ta vô lễ chỗ nào?”
Từ Man nhìn
gương mặt Hà Ái Liên đối diện, ba năm quả nhiên cũng lớn lên không ít,
có điều tính khí không bớt đi chút nào, tuy nói không còn duy ngã độc
tôn (chỉ có ta là tôn quý nhất) như ba năm trước ở bữa tiệc mừng thọ của Gia Cát lão phu nhân, nhưng
cảm giác ưu việt khiến cho người ta chán ghét, vẫn làm nàng buồn nôn.
Cha của Hà Ái Liên là một trong bốn đại tướng quân trấn thủ biên cảnh Ngô quốc, mà cô bà (cô của cha) của nàng lại là chính thê của Hữu thừa tướng có quyền thế nhất hiện
nay, mẫu thân của Đại công chúa Thục Thận – Trần mỹ nhân chính là đích
nữ của cô bà Hà Ái Liên, nói cách khác, Đại công chúa Thục Thận và Hà Ái Liên là chị em cô cậu, không thể không nói, nàng ta quả thật có vài
phần vốn liếng để kiêu ngạo.
“Cùng lắm
chỉ là một đứa con gái của tướng quân, gặp công chúa và quận chúa, đã
không hành lễ, còn dương cằm lên, đây chẳng phải là khinh thường hoàng
gia sao?” Từ Man kéo Thục Gia bên cạnh qua, nhếch môi, chất vấn nói.
Thục Gia ngay cả nghe cũng chưa kịp nghe, liền thẳng thừng nói: “Đúng thật là lớn mật!”
Từ Man thiếu chút nữa phì cười.
Hà Ái Liên
luôn chướng mắt vị quận chúa này, tuy nói là con gái của Đại trưởng công chúa, nhưng dù sao Đại trưởng công chúa cũng đã gả ra ngoài, quận chúa
cũng không mang họ Tôn, phụ thân nàng ta bất quá chỉ là một thị lang nho nhỏ, một chức quan bé tý trong hoàng gia thôi, sao có thể bì kịp với
phụ thân mình – đường đường là Chinh nam tướng quân (tướng quân trấn thủ biến giới phía nam), tuy rằng thực cấp không cao, nhưng trong tay có nắm giữ thực quyền, ngay cả thánh nhân (hoàng đế) còn phải kiêng kị vài phần, bằng không sao lại muốn đem mẫu thân và
mình lưu lại Kiến Khang. Nàng thế nhưng là đích nữ duy nhất của phụ
thân, tương lai ắt hẳn có đại tạo hóa đấy. Lại nói cô mẫu Trần mỹ nhân
của nàng, tuy nói hiện tại chỉ có một vị trưởng công chúa, nhưng cũng
không có nghĩa là sau này không thể sinh thêm a? Đứa đích tử kia vẫn còn nhỏ, cô mẫu nàng sao có thể không sinh hạ được một vị thánh chủ chứ?
Nhìn Hà Ái
Liên bất giác lại dương cằm cao lên vài phần, Từ Man thập phần nghi
hoặc, thật không biết Hà Ái Liên này tự tin ở chỗ nào, dám ở trước mặt
công chúa và quận chúa dương dương tự đắc, làm như muốn rêu rao thân
phận cao quý không giống người thường của mình vậy. Mặc dù ở trong sách, tại phần sau khi trọng sinh, Hà Ái Liên cuối cùng trở thành vị mỹ nhân
đệ nhất của Đại hoàng tử sau khi đăng cơ, mà Trần mỹ nhân bởi vì không
có con trai không thể không lệ thuộc vào Hoàng mỹ nhân, bao gồm cả Hữu
tướng đều lôi kéo qua, điều đó có thể thấy được thủ đoạn của Hoàng mỹ
nhân và Hoàng Tú Oánh.
Chẳng qua,
hiện tại không phải là còn chưa xảy ra sao… Hà Ái Liên ăn no rỗi việc,
cư nhiên chạy tới khiêu khích mình. Từ Man khóe mắt hơi nhíu, nhìn Hoàng Tú Oánh ngồi kia mỉm cười, tựa hồ đang kể chuyện tiếu lâm gì với Hoàng
mỹ nhân, trông hai người cực kỳ thắm thiết.
“Ta thấy
quận chúa mới gọi là lớn mật á.” Hà Ái Liên nghiêng người sang, cười mỉa nói: “Nghe nói, mấy tháng trước quận chúa ngay cả tát công chúa còn dám làm, còn lấy roi ra diễu võ dương oai? Giờ sao? Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, quận chúa cũng muốn quất ta chăng?”
Từ Man hứng
thú nhìn Hà Ái Liên, đây là muốn báo thù cho em chồng tương lai đây ư?
Tát Thục Mẫn chẳng qua chỉ là nhân tiện mà nói thôi.
“Thì thế
nào, liên quan gì đến cô nương ngươi?” Từ Man ra vẻ kiêu ngạo hỏi, nơi
này nói thế nào cũng là hoàng cung, ngồi trên thượng vị chính là cữu mẫu và mẫu thân mình, nàng không tin, Hà Ái Liên thật sự ngốc đến mức nháo
căng lên.
“Ngươi!
Ngươi rõ ràng là đứa điêu ngoa không phân rõ phải trái!” Hà Ái Liên
thoáng chốc sửng sốt, không ngờ Từ Man sẽ có thái độ này, trước đó nàng
có nghe Thục Viện nói Từ Man này lộng hành bá đạo ở trong cung, ngay cả
những công chúa hoàng thất đứng đắn cũng không để vào mắt, lúc ấy còn có chút không tin, lại không ngờ rằng, người này cư nhiên thoải mái thừa
nhận, ngay cả một chút ý tứ che lấp cũng không có.
Từ Man cũng
chả thèm đếm xỉa tới, dứt khoát xoay người lấy quả huân cầu nho nhỏ làm
bằng Miêu ngân ra chơi tiếp, mặc dù cha nàng ta là Chinh nam tướng quân, nhưng đồng thời cũng bị Hoàng đế cữu cữu đề phòng, cả nhà bọn họ đều
dựa vào Hữu tướng, cũng hoàn toàn mất đi khả năng trở thành phái Cách
Tân.
“Ngươi!”
Hà Ái Liên
không nhịn được hơi lớn tiếng, khiến các phu nhân cô nương ở cạnh đó tò
mò ló đầu qua. Thục Viện đang nói gì đó với Hoàng Tú Oánh, liền thấy vài vị cô nương có quen biết cùng Hà Ái Liên không rõ nguyên do đi tới,
khóe miệng nhếch lên, sau đó bỗng nhiên giả vờ lộ ra sợ hãi, cũng theo
đi qua. Hoàng Tú Oánh ngồi ở xa xa, cúi đầu, không hề có biểu tình gì.
“Ái Liên,
sao muội lại ở đây.” Thục Viện công chúa sắc mặt có chút tái nhợt, hướng về vài vị bạn tốt của Hà Ái Liên đang tụ tập lại gần, gật gật đầu với
họ, sau đó chạy thẳng đến cạnh Ái Liên, giữ chặt cánh tay Hà Ái Liên.
“Thục