
khiến nàng lâm vào hoàn cảnh bị
động.
Từ cổ chí kim, chuyện tranh quyền đoạt vị luôn là màn tàn khốc nhất, Từ Man cho dù có ngốc, cũng hiểu rất rõ,
hiện nay hoàng tử lớn tuổi chỉ có hai vị, nhưng đích tử vẫn còn đó, hậu
cung cũng có không ít tần phi mang thai, Hoàng đế còn trẻ trung khoẻ
mạnh, Đại hoàng tử có lo âu toan tính cũng bằng không.
“Đi thôi, trở về.” Từ Man kéo sát vạt áo
choàng, cũng bước lên hành lang gấp khúc, việc này không thể nói với cha mẹ, nhưng cũng có thể tìm đại ca thương lượng.
Chuyện với
Đại hoàng tử, Từ Man không dám nói cho cha mẹ, thật ra cha mẹ có biết
cũng chỉ để trong lòng, sẽ không nói cho cữu cữu biết. Đây là lệ thường ở hoàng gia, tất cả hoàng tử dều giống như con sâu trong đống cổ vậy, chỉ cần không gây hại đến hoàng vị của Hoàng đế, đủ loại phương pháp tranh
giành tình cảm đều sẽ được ngầm cho phép. Hơn nữa, con gái nhà mình được trăm nhà cầu, đến cả hoàng tử còn xua như xua vịt, với tính kiêu ngạo
của mẫu thân, nói không chừng còn cảm thấy tự hào, còn cảm thấy đây là
do bà giáo dục con gái thành công. Vả lại, cho dù Đại hoàng tử nói
chuyện có chút kích động, nhưng biểu hiện bên ngoài, lại đều là ái mộ
đối với mình. Nếu không phải mẫu thân vẫn luôn hy vọng nàng được sống
bình an tiêu dao, thật sự rất khó nói liệu có để ý đến cái ghế Hoàng hậu kia hay không.
Cho nên, Từ
Man đành phải nói việc này với đại ca, coi như là nhắc nhở huynh ấy, dã
tâm của Đại hoàng tử hiển nhiên đã không khống chế được nữa.
“A Man, sau
này muội cách xa Đại hoàng tử một chút.” Từ Hải Sinh chưa bao giờ nghĩ
đám con cháu hoàng gia sẽ là thông gia với nhà họ, trước mặt hoàng
quyền, đám hoàng tử nhất định cao hơn một bậc so với bọn hắn. Kết giao
với họ, nhất định phải cẩn thận, bằng không rất dễ dàng rơi vào trong
rãnh, không thể thoát thân.
Từ Man ủ rũ
ngồi cạnh đại ca, chắp hai tay kẹp giữa hai chân, thấp giọng nói: “Đại
ca tưởng là muội không muốn tránh hắn sao, hắn lúc nào cũng tìm được cơ
hội nói chuyện với muội.”
Từ Hải Sinh
vươn tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Từ Man, yêu thương nói: “Dù sao
Cung học cũng học được kha khá rồi, năm nay muội cũng đã 13, vẫn nên ở
nhà theo mẫu thân học quản gia đi.”
Từ Man mặc
dù không nỡ xa Thục Gia, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nàng cũng cảm thấy
nên trốn trong nhà đợi qua lúc Đại hoàng tử đại hôn, rồi lại tiến cung
gặp Thục Gia cũng được.
“Còn vụ án
của Nhị cô…” Tạm thời giải quyết xong chuyện Đại hoàng tử, Từ Man lại
nhớ tới gương mặt gầy yếu của Hoàng Tú Lệ, vẫn không kiềm được hỏi.
Từ Hải Sinh ngồi một bên bàn, tay cầm bút lông hơi khựng lại, nhỏ lên giấy tuyên thành một giọt mực.
“Nhị cô… có mê chứng.”
“Là ý gì?” Từ Man hơi tròn mắt, trong lòng có dự cảm không lành.
Từ Hải Sinh
thu dọn bút mực, xoay người, nói với Từ Man: “Chính là bệnh mộng hành,
trong lúc ngủ mơ sẽ đứng dậy di lại, y như lúc tỉnh vậy.”
Từ Man thất kinh, đó không phải là bệnh mộng du ư?
“Là ai nói?” Từ Man cũng không nghe Hoàng Tú Lệ nói chuyện này.
“Là nhũ mẫu
của Nhị cô, sau khi Nhị cô xuất giá, vẫn còn ở lại Từ phủ.” Từ Hải Sinh
vuốt mép giấy tuyên thành, tiếp tục nói: “Nói là Nhị cô khi còn bé đã
từng bị, lúc ấy đi ra ngoài phòng ngủ, được nha hoàn dẫn trở về, ngày
hôm sau tỉnh lại, nhưng hoàn toàn không nhớ gì.”
Điều này đối với Nhị cô rất bất lợi, Nhị cô quả thật không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra
chuyện gì, chỉ biết là khi tỉnh lại trong tay cầm cây kéo, mà Đại cô thì nằm dưới đất.
“Nhưng sau
khi Nhị cô xuất giá, cũng đâu nghe nói có bệnh này?” Từ Man sợ là bà nhũ mẫu kia đã bị mua chuộc làm nhân chứng giả. Cũng không phải là nàng
nghiêng về Nhị cô, mà quả thật là nàng sợ nếu như phán nhầm, thì tên
hung thủ thật sự đã giết Đại cô kia, e là vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật.
Từ Hải Sinh dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy, ngặt nỗi lúc ấy cũng không chỉ có mỗi nhủ mẫu của Nhị cô đứng ra xác nhận.
“Lúc đó còn
có một nha hoàn trước đây từng hầu hạ Nhị cô, nay đã là vợ của chưởng
quầy một cửa hiệu bên ngoài thuộc sở hữu Từ phủ, lúc Nhị cô bị mê chứng, chính nàng ta đã dắt Nhị cô trở về.”
Từ Man chau mày, như vậy e là sẽ hơi khó giải quyết.
“Có điều…”
Từ Hải Sinh dáng vẻ do dự, cuối cùng vẫn hạ thấp thanh âm, sáp gần tới
nói với Từ Man: “Ngày hôm đó, huynh cùng phụ thân đến Từ phủ, có một nha hoàn tam đẳng vẩy nước quét sân trong viện tổ mẫu, lén nói với phụ thân là buổi trưa hôm đó nàng đang quét sân, thì bắt gặp Đại cô vào phòng tổ mẫu, nhưng mãi vẫn không thấy đi ra, thẳng đến sau đó, mới được phát
hiện đã chết trong phòng Nhị cô.”
“Điều đó
không có khả năng. Nếu quả thực như thế, vậy Đại cô đến phòng Nhị cô
bằng cách nào.” tóc gáy sau cổ Từ Man dựng đứng, chuyện ma mãnh kia cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.
“Huynh cũng
không rõ lắm, tuy phụ thân nghi ngờ nha hoàn kia ăn nói bậy bạ, hơn nữa
lại cùng Nhị cô có chút sâu xa, nhưng nếu chuyện đó là thật, vậy…” Từ
Hải Sinh muốn nói lại thôi, nhưng Từ Man nghe ra hàm ý sâu xa trong đó.
Nếu quả thật đúng như lời nha hoàn quét sân kia nói, vậy người tình nghi lớn nhất
chẳng những kh