XtGem Forum catalog
Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuộc Chiến Thượng Vị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329240

Bình chọn: 8.00/10/924 lượt.



là những câu đố chưa có giải đáp.

Huống hồ Từ

Man luôn cảm thấy trong chuyện này tổ mẫu dường như sắm một vai trò đặc

biệt, dựa vào câu hỏi của quan sai, trước khi Đại cô bị giết, tổ mẫu căn bản không đến phòng của Nhị cô, nói cách khác, bà ta cũng không tận mắt nhìn thấy Nhị cô giết Đại cô, vậy cớ sao, bà cứ nhất quyết khăng khăng

là Đại cô do Nhị cô giết chứ? Nếu Nhị cô bị hoạch tội, đối với tổ mẫu sẽ có lợi gì?

Kỳ thật, Nhị cô là do di nương sinh ra, tổ mẫu không ưa Nhị cô, nhưng trong đại gia

tộc, cho dù cô nương đã xuất giá, cũng có thể liên luỵ làm hỏng thanh

danh đến những cô gái chưa xuất giá trong gia tộc. Nếu Nhị cô thật sự bị xử tội chết, như vậy các thế hệ cô nương sau này của Từ gia, bất luận

là đã xuất giá hay chưa, tương lai ở nhà chồng làm gì còn mặt mũi? Từ

Man tin tưởng, nếu mà gia tộc khác xảy ra chuyện như vầy, thì cho dù

không bắt được hung thủ giết chết Đại cô, cũng sẽ không tới phiên trên

đầu Nhị cô, mà đoán là sẽ tìm một nha hoàn hoặc ma ma nào đó gánh tội

thay liền xem như xong.

Bất luận nhà Nhị cô có như thế nào, năm mới cũng phải đón, mặc dù trong phủ công

chúa đón năm mới vô cùng áp lực lại im ắng hơn ngày thường, nhưng lúc

vào cung dự tiệc, cũng không thể vắng mặt như trước, ngược lại phải

trưng ra vẻ mặt vui tươi hớn hở. Hoàng cung chính là như thế, chỉ được

cười, không được khóc, bằng không chính là tang khí này hủy đi long khí

của hoàng gia. Thành thử dù cậu mợ đối với nàng không tệ, nhưng Từ Man

vẫn không thích nán lại lâu trong cung, luôn cảm thấy thời gian rất dài, cả người đến hít thở cũng bị áp lực.

Đêm lạnh như nước, trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, Từ Man mang theo nha

hoàn lủi đến ngự hoa viên, nơi này cách đại điện không xa, xung quanh

cũng có cung nữ đi lại, không lo lắng có chuyện gì bất trắc. Bởi vì Đại

cô qua đời, dù tết Từ Man cũng không được ăn mặc quá mức sặc sỡ, cởi đi

áo đỏ đổi thành áo tím, ở dưới ánh trăng ngồi trong hành lang, cũng có

vài phần thần bí.

Từ ngày hôm

đó đến nay, Từ Man chưa từng gặp riêng Gia Cát Sơ Thanh, tuy là mùa

đông, nhưng tang sự vẫn phải làm, lúc khóc tang, Từ Man đi cùng phụ thân đến phúng viếng, chỉ đứng từ xa nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, im

lặng không nói gì kia, nàng thậm chí ngay cả dũng khí đi đến an ủi vài

câu cũng không có.

Nàng quả

thật không biết nên đối mặt với Gia Cát Sơ Thanh như thế nào, tại thời

điểm yếu đuối nhất của cuộc đời, hắn vươn tay về phía mình, thảng như

một cậu bé muốn mình cứu vớt. Cuối cùng, nàng vẫn là ích kỷ.

“A Man, một

mình muội ở đây làm gì vậy?” định luật ‘cẩu huyết’ quả nhiên nói đố có

sai, lúc bạn muốn ngồi một mình yên lặng thưởng thức tịch mịch, luôn

luôn sẽ có người đến phá đám, có điều đôi khi người tới là phúc, có đôi

khi cũng là họa.

Từ Man quay

đầu nhìn “họa” đang đi về phía mình, cau mày một cái, mới tỉnh rụi nói:

“Đại biểu ca, huynh không ở trong bữa tiệc, đến đây làm gì?”

Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu hôm nay xiêm áo rất hỉ khánh (đỏ), một thân thâm y màu mận chín thêu hoa văn rồng từ tơ vàng, bên trên khảm ngọc châu hình thoi màu sáp ong (hình), phối hợp với hoa văn tơ vàng kia, càng làm nổi bật vẻ tôn quý xa hoa. Đại

biểu ca năm nay đã qua 16, thân hình cân đối, tứ chi thon dài, diện mạo

mặc dù giống Hoàng mỹ nhân, nhưng lại không lộ vẻ nữ khí, ngược lại

trông đẹp như quan ngọc (dung mạo như ngọc), có dáng dấp anh tuấn, có bản lĩnh át người.

“Trong tiệc chơi đoán thẻ hoa, tả hữu

không thấy muội đâu, liền biết ngay là đã trốn ra ngoài, nên ra xem thử

rốt cuộc bên ngoài có cái gì hấp dẫn quận chúa A Man của chúng ta.” Tôn

Mẫn Tiêu đi đến cạnh Từ Man, cũng phớt lờ vẻ cố ý kiêng dè của Từ Man,

đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, dưới hành lang, ánh mắt hắn sáng quắc

nhìn nàng.

Từ Man không được tự nhiên xê dịch giày

thêu, làm như tránh né nhìn lên vầng trăng trên trời, hôm nay ánh trăng

rất mờ, phảng phất có cảm giác trong suốt như thủy tinh, khiến Từ Man

bất tri bất giác nhớ tới ngón tay pha trà lật sách của Gia Cát Sơ Thanh.

“A Man không muốn để ý tới huynh sao?”

thấy Từ Man không nói chuyện, Tôn Mẫn Tiêu ngồi trong chỗ mờ tối, im

lặng một lúc mới chậm rãi hỏi.

“Nào có?” Từ Man thầm nhủ: ngươi giờ mới biết sao, lại không dám lộ ra mặt.

“A Man, từ nhỏ đến lớn, biểu ca đối với

muội không tốt sao.” Tôn Mẫn Tiêu chẳng qua chỉ kéo kéo ống tay áo hắn,

lại khiến cho người khác nhìn hắn như đang dâng hương gảy đàn, cực kỳ

thanh nhã.

Từ Man cúi đầu, nàng không thừa nhận cũng không được, khí thế tôn quý hoa lệ trên người Tôn Mẫn Tiêu, là thứ mà

Gia Cát Sơ Thanh và Đinh Hạo Nhiên có bồi dưỡng cách nào cũng không có

được. Đây không phải do vấn đề của mỗi người, mà là do hoàn cảnh cuộc

sống tạo nên, giáo dục của hoàng gia lại càng không phải chỉ bày ra cho

đẹp. Lấy ví dụ từ nàng đây thôi, nàng tin tưởng, nếu quận chúa Từ Man

chân chính đứng trước mặt mình, khí chất trên người nàng ta, là thứ mà

mình có dung nhập thế nào bắt chước ra sao, đều không thể bằng được. Bởi vì linh hồn của bản thân này, cho dù ở thế giới này mười m