
ngày. Nhưng dần tới cuối thu, Từ Man lại đem tâm tư chuyển đến chuyện đạp thu du ngoạn, chẳng
qua sắp tới thời gian ra ngoài quá nhiều, sợ mẫu thân sẽ không cho phép, liền chuyển tâm tư, muốn thừa dịp hoàn tất khóa học ở Cung học, đi tìm
cữu mẫu cầu tình.
Chính là
nàng vừa mới bước vào Phượng Tê Cung, đã nhìn thấy một bóng dáng quen
thuộc, trong lòng khó tránh khỏi kích động, xách váy chạy tới, gọi vào
trong: “Nhị nương nương, dì về lúc nào vậy?”
Năm đó, Đại
trưởng công chúa cùng Hòa Húc đến Hàng Châu, sau lại vì Hòa Húc bệnh
nặng, lưu lại chăm sóc, mới có thể để cho người khác có cơ hội vươn tay
vào phủ công chúa, công chúa Hòa Húc vẫn luôn vì đó mà áy náy. Sau Đại
trưởng công chúa một mình trở về lo liệu công việc, công chúa Hòa Húc
một mình ở lại Hàng Châu du ngoạn giải sầu, chẳng những bệnh tình thuyên chuyển, còn sinh hảo cảm với Hàng Châu, từ đó về sau càng cực ít về
Kiến Khang.
Nghe giọng
Từ Man, công chúa Hòa Húc đứng cạnh cửa ôn nhu cười nhìn Từ Man, khuôn
mặt cùng khí chất của nàng vậy mà ôn hòa hơn nhiều so với mấy năm trước, ngay cả cách ăn mặc cũng không còn xa hoa diễm lệ nữa.
“A Man đã là đại cô nương rồi.” công chúa Hòa Húc nhìn Từ Man duyên dáng yêu kiều
đứng trước mắt mình, không hơn 5 – 6 năm quang cảnh (thời gian), mọi thứ cũng đã thay đổi.
“Nhưng trông nhị nương nương còn đẹp như trước đây nha.” Từ Man nói lời này cũng
không phải nịnh hót, dường như trút bỏ hết tình cảm bị tổn thương, công
chúa Hòa Húc tâm tình đã nhẹ nhõm trở lại, lòng mang hạnh phúc, người ta đều nói “tướng do tâm sinh”, đã từng một Hòa Húc mặc dù tuổi trẻ, lại
có chua xót trong lòng, không giống như hiện tại từ trong ra ngoài đều
thư thái. Huống chi Từ Man cũng không cho rằng phụ nữ hơn hai mươi đã là già.
Hòa Húc bị
nàng dỗ ngọt liền vui vẻ, lại không e dè nói: “Già rồi, cũng hơn 20, sắp 30 đến nơi rồi, người ta ở tuổi này, có người đã làm mẹ chồng rồi.”
Từ Man le
lưỡi, cũng không dám nói kiếp trước mình còn lớn tuổi hơn, nhưng Từ Man
không thừa nhận cũng không được, phụ nữ cổ đại tuy phạm vi sinh hoạt
không lớn, nhưng lại chịu khổ hơn nhiều so với phụ nữ hiện đại, cho nên
tại tuổi 16, bọn họ cũng đã bắt đầu trở nên thành thục. Không giống với
những cô gái mới hơn 10 tuổi của hiện đại, vẫn còn nét ngây thơ làm nũng của thời ấu niên. Ở nơi này, rất nhiều cô nương 14 tuổi đã làm mẹ, thậm chí bắt đầu phụ trợ trượng phu, hầu hạ cha mẹ chồng.
Lấy một vài gia tộc mà nói, rất nhiều tông phụ (chính thê của đích tông) hơn hai mươi tuổi thậm chí đã nắm công việc gia tộc với hơn một ngàn
người trong tay, chẳng những nắm kế sinh nhai của phủ, nhân tình qua lại còn phải làm trôi chảy, một vài gia đình bần hàn trong gia tộc, cũng
phải thường xuyên quan tâm một chút. Tâm lực và trí tuệ như vậy cũng
không phải điều mà một cô gái hiện đại không tim không phổi, từ nhỏ ngây ngô lớn lên như Từ Man có thể làm được.
“Cái gì mà
già, đúng là nói bậy, ca ca muội còn đang suy tính tìm cho muội một cửa
hôn sự tốt đó, cũng không thể lại chiều theo cái tính ham vui của muội
được.” mấy năm nay rõ ràng Hoàng hậu đã lão luyện hơn trước, phong thái
cũng trầm ổn hơn, tuy nói ngày thường còn có chút chuyện dính chua ghen
với Hoàng đế, nhưng trong hậu cung cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên, Từ
Man rốt cuộc cũng không nghe thấy cữu mẫu tố khổ ở trước mặt mẫu thân
nữa. Con người, luôn phải học cách trưởng thành, đối mặt với sự thật, vợ chồng thiếu niên ân ái chỉ một hồi, về lâu về dài, cũng không hơn gì
tình thân và trách nhiệm. Hoàng hậu là người thông minh, xem ra hiện tại nàng cũng đã hiểu được, lại nói, dẫu sao nàng còn có con trai.
Hòa Húc bị
bà chị dâu này càm ràm suốt cả một buổi sáng, ngược lại không giận, còn
cười nói: “Xem ra sau này muội không dám trở về rồi, hay là tẩu không
tìm được người khi dễ, bèn trút lên đầu muội.”
Hoàng hậu bị nàng chọc tức đến bật cười, vươn tay vỗ lên tay nàng, nói: “Không biết
lòng tốt của người ta, buổi tối ta liền bảo ca ca muội tìm đại một người đem muội gả gấp cho hắn.”
Hòa Húc vội
giả vờ sợ hãi, ôm cánh tay chị dâu, cầu xin nói: “Tẩu tử vẫn nên thương
muội một chút đi, cho dù có tìm, cũng đừng tìm tên già khọm nào què chân ham bài bạc nhé.”
Từ Man bị hai người họ chọc cười không ngừng, ở một bên vui sướng khi người gặp họa nhìn công chúa Hòa Húc.
“Được rồi,
không phải lão già, muội có chịu gả không?” Hoàng hậu dường như trong
chớp mắt bắt ngay trọng điểm, kéo tay công chúa Hòa Húc qua, nửa thật
nửa giả hỏi.
Công chúa Hòa Húc sửng sốt, cũng không biết phải nói thế nào.
Nhưng Hoàng hậu lại nghiêm túc, làm như nhiều chuyện hỏi: “Thế cậu Lương tiểu tướng quân hộ tống muội kia, thấy thế nào?”
Hòa Húc xấu
hổ rút tay về, đối với việc này cũng không trả lời, ngược lại nói tránh
đi: “A Man tuổi cũng không còn nhỏ, sợ là tỷ tỷ cũng không giữ được nó
vài năm nữa đâu.”
Từ Man thấy
thế liền cảm thấy có nội tình, lại ngại bối phận không nên hỏi lung
tung, bèn quyết định phải về tìm mẫu thân nghe ngóng một chút, tin tưởng mẫu thân rất muốn cho Nhị nương nương sớ