
g của Từ Man, nhị ca Từ Hải Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, ôm chầm muội muội, nhỏ
giọng rỉ tai nàng: “Muội có biết mộ bia không chữ kia mà hàng năm chúng
ta đi tế bái không?”
Từ Man lặng người, ngửa đầu nhìn ca ca, cẩn thận nói: “Ý huynh nói là tiết thanh minh?”
Nhị ca trịnh trọng gật đầu.
Từ Man lại
lắc đầu, nàng quả thật không biết ngôi mộ không chữ kia là ai, chỉ biết
là, vào tiết Thanh minh, cha mẹ thường sẽ chọn thời điểm ít người, ăn
vận đơn giản ngựa xe nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả xe ngựa của phủ công
chúa cũng không dùng. Cả nhà cải trang làm bình dân bách tính, giống như trộm đạo đi thăm viếng một ngôi mộ không tên, ngôi mộ kia chỉ dựng một
tấm bia đá trống trơn, mặt trên không hề viết gì, mà ngay cả đồ cúng này nọ, đều là cha mẹ mang đến, chứ không hề thấy dấu vết còn có ai cúng
bái, trừ nhà bọn họ.
Đối với việc này, Từ Man vẫn rất ngạc nhiên, bởi vì trong sách chưa từng nhắc tới
đoạn này, mà bản thân nàng lại là đứa nhát gan, những gì mình không nên
biết, nàng chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu. Bởi vì nàng thấy cha mẹ giấu bọn họ, ắt có lý do riêng, có thể là chưa đến thời điểm, hoặc cũng có
thể là nói cho bọn nàng biết, sẽ không có kết quả gì tốt.
Nhưng hiện tại trông dáng vẻ của các ca ca, dường như đã biết gì đó?
“Là ai? Các huynh có biết không?” Từ Man cắn môi dưới, vô thức vò nắn chỉ trong tay, do dự hỏi.
Đại ca Từ
Hải Sinh cẩn thận nhìn ra cửa chính rồi cửa sổ, thấy đám nha hoàn ma ma
đã ở rất xa, mới ngồi trở lại cạnh muội muội, hạ thấp cổ họng nói: “Thủ
hạ của Tiên hoàng vốn có một võ tướng tên Trang Thành, sau vì tội phản
quốc, bị xử trảm.”
Từ Man nhìn yết hầu đại ca giật giật, như có chút khẩn trương.
“Chẳng lẽ
các huynh cho rằng ngôi mộ không tên kia là của Trang Thành?” Từ Man đối với người này hoàn toàn không có ấn tượng, có thể thấy được đây tất là
một đoạn bí sử không thể nói ở thời tiên hoàng.
“Có khả năng này, năm đó Trực vương Tôn Giản bị giặc bao vây ở Tử Thành, Trang Thành lại vì chậm trễ quân cơ, khiến cho Trực vương bỏ mạng, hắn không bị xử
trảm, còn có ai sẽ bị xử trảm.” Nhị ca Từ Hải Thiên vội vàng nói tiếp.
“Trực vương Tôn Giản? Là ai?” Từ Man có chút mờ mịt, những người này trong sách chưa thấy xuất hiện qua.
“Nhắc tới Trực vương Tôn Giản, coi như là một trang hán tử, có truyền thuyết nói ông ta là đệ đệ của ngoại tổ phụ (ông ngoại) chúng ta, cũng chính là con riêng của Thánh Diệu Tông hoàng đế, cũng có truyền thuyết nói kỳ thật ông ta chỉ là trưởng thị vệ của ngoại tổ phụ, sau gia nhập vào quân đội, vẫn luôn dốc lòng phụng sự cho ngoại tổ phụ, nên được ban ân họ Tôn. Có rất nhiều lập luận, cũng không được khảo
chứng, nhưng kể từ khi ông ta chết, những tin tức này giống như bị người cố ý xóa sạch, rất ít người biết.” Rõ ràng Từ Hải Sinh biết nhiều hơn
Từ Hải Thiên, nghe ca ca giải thích như vậy, ngay cả Từ Hải Thiên cũng
nghe đến mê mẩn. (ngoại tổ phụ: ông ngoại của họ là tiên hoàng đế)
“Vậy chẳng phải ông ta có vũ lực siêu quần sao?” Từ Hải Thiên chỉ quan tâm tới vấn đề này.
Từ Hải Sinh
thở dài, gật đầu, chuyện về người này cũng là do hắn ngẫu nhiên biết
được trong Cung học ở Bác Duyệt Lâu, cũng giống như Trang Thành vậy,
đoạn lịch sử kia, giống như đến cả hoàng gia đều muốn chôn giấu theo
thời gian, không muốn bị lật giở ra.
“Nghe nói ở
phương diện võ học, ông ấy rất có thành tựu, đặc biệt ở phương diện binh thư binh pháp, cũng có một bộ của riêng mình, tuổi trẻ chinh chiến nam
bắc, hoàn toàn xứng đáng là đại tướng quân, thậm chí có người dùng từ
‘Chiến thần’ ca ngợi ông ta, chỉ tiếc năm đó bị vây khốn tại Tử Thành,
nếu không phải Trang Thành cứu viện đến chậm, sợ là hôm nay chúng ta còn có thể nhìn thấy phong thái của ông ta.”
Từ Hải Thiên vỗ đùi mắng một câu: “Tên cẩu tặc đáng chết.”
Từ Hải Sinh
lắc đầu, vỗ vỗ vai đệ đệ nói: “Tính tình của đệ thật sự phải cọ sát đôi
chút rồi, chuyện gì tiền căn hậu quả đều chưa rõ ràng, sao có thể nhập
ngũ, ban quân lệnh xuống được. Kỳ thật, người tên Trang Thành này, lúc
bấy giờ vẫn luôn được Tôn Giản coi trọng, theo lý mà nói chính là tâm
phúc của Tôn Giản, nhưng ngặt nỗi tại một ngày đó, không biết vì lý do
gì mà làm lỡ quân cơ, tất cả mọi người đều nói hắn bị người mua chuộc,
bán đứng chủ soái, nhưng huynh cảm thấy, sự tình tuyệt đối không đơn
giản như vậy.”
Từ Man thành thành thật thật ngồi một bên nghe, nghe đến đây, cũng không thể không
tán thành, giống như xã hội hiện tại, sinh tiền tử hậu. Lúc còn sống (sinh tiền) tốt xấu gì còn có thể vì mình mà bác bỏ một hai, nhưng sau khi chết (tử hậu), Hoàng đế phán ngươi tội danh gì, cho dù ngươi có oan khuất lớn cỡ nào
đi chăng nữa, cũng rất ít khả năng có thể lật lại bản án.
Về phần
Trang Thành có oan uổng thật hay không, Từ Man cũng không để ý. Để thống trị một quốc gia, vì lợi ích, oan khuất một hai người là chuyện rất
bình thường, chỉ cần có lợi với hắn, ngay cả con còn có thể giết được,
huống chi chỉ là một võ quan. Nhưng nếu ngôi mộ không tên kia thật sự là của Trang Thành, vậy rốt cuộc cha mẹ lại có quan hệ gì với hắ