
g quay sang Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa,
trước kia Lâm Mị có hôn ước với biểu ca của ta, vì biểu ca từ hôn mà cô
ta ghi hận trong lòng, nay mượn tay Quận chúa để báo thù, Quận chúa đừng để trúng kế.”
Như Nguyệt Quận chúa không hiểu gì, băn khoăn nói: “Tiểu Mị, cô ta đang nói gì vậy?”
Lâm Mị dở khóc dở cười, thở dài nói: “La tiểu thư, cô cả nghĩ rồi.”
Tô Trọng Tinh vừa nghe La Minh Tú nói thế, liền hồi phục tinh thần, tiếp
lời: “Tiểu Mị, ta cũng biết trước kia thật có lỗi với em, nhưng lúc này
em đã là nghĩa nữ Hầu phủ, đã có chỗ dựa rồi, sao phải làm thế này?”
Khả năng tự biên tự diễn của hai người này thật quá ghê ghớm! Lâm Mị khẽ
nhếch miệng, một lúc sau mới nói với Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa,
nếu cô cảm thấy bị ức hiếp, thì đi đòi công bằng cho bản thân đi!”
“Phải làm thế nào?” Như Nguyệt Quận chúa cảm thấy cô ấy và Lâm Mị đều bị ức
hiếp, có chút tức giận, lại thấy Lâm Mị quay người né tránh, liền kéo
Chu Mẫn Mẫn nói: “Mẫn Mẫn, bọn hắn ức hiếp tiểu Mị!”
Chu Mẫn Mẫn thấy Chu Minh Dương đưa mắt ra hiệu, liền nói: “Quận chúa, ngày mai cô tiến cung bẩm báo chuyện này, Hoàng thượng sẽ làm chủ cho cô và
tiểu Mị.”
Tô Trọng Tinh vừa nghe liền hoảng hốt, quên cả giải thích, buột miệng nói: “Quận chúa, ta và biểu muội dù chưa đính hôn, nhưng đã hứa sang năm sẽ
cưới nàng, vô luận thế nào sẽ không bội ước.”
“Trọng Tinh ah, đàn ông năm thê bẩy thiếp, nếu biểu muội thật lòng yêu cậu, tự nhiên sẽ không so đo danh phận, lúc đó về làm dâu với Quận chúa cùng
một lúc là được.” Chu Minh Dương lại cười nói: “Ấy, cung hỷ trước!”
“Tiểu Mị, lúc đầu là ta không đúng, em…” Tô Trọng Tinh bỗng nhiên đi đến
trước mặt Lâm Mị, khom mình hành lễ, trầm giọng nói: “Ta biết em vẫn hận ta, cũng biết một cô gái đã từng từ hôn khó lòng mà tìm được hôn sự
tốt. Nếu em đồng ý về làm dâu cùng biểu muội, ta sẽ đến Hầu phủ cầu
thân. Về phần Quận chúa, thỉnh em biện bạch hộ ta.”
Lâm Mị cười ra nước mắt, dịu dàng nói: “Đến lúc này, tôi vô cùng lấy làm
vui mừng vì đã từ hôn với anh. Ngoài ra, tôi không muốn nói thêm bất cứ
lời nào nữa.”
La Minh Tú khăng khăng nhận định đây là kế hoạch của Lâm Mị, nếu không
bằng lòng để Lâm Mị làm dâu nhà họ Tô, Tô Trọng Tinh sẽ bị ép phải lấy
Như Nguyệt Quận chúa, nhất thời cố đè nén sự căm hận, tiến lên một bước
nói: “Lâm tiểu thư, biểu ca đã nói sẽ đến Hầu phủ cầu thân, tất là lấy
ngươi làm vợ lớn, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?”
Lâm Mị cười dài nói: “La tiểu thư, ta đường đường là nghĩa nữ Hầu gia, vì cớ gì phải chung chồng với cô? Cô cho rằng ngoại trừ biểu ca của cô, ta không còn ai để lựa chọn sao?”
Con gái cãi nhau, Chu Minh Dương và Chu Tư không tiện nhúng mũi, chỉ đưa
mắt ra hiệu với Chu Mẫn Mẫn, để Mẫn Mẫn giúp một tay, Chu Mẫn Mẫn bèn
cười nói: “Minh Tú, mấy ngày trước đã có người đến Hầu phủ nhà ta cầu
hôn tiểu Mị rồi, hai nhà sắp bàn chuyện cưới xin, sao tiểu Mị có thể
tranh giành biểu ca với cô?”
La Minh Tú đáp: “Lúc trước Lâm tiểu thư không dứt được lòng với biểu ca của ta, lúc này…”
Như Nguyệt Quận chúa nghe La Minh Tú cứ lằng nhà lằng nhằng, rốt cục nhẫn
nại không được, gào lên: “Nhà ngươi sao mà cố chấp thế không biết? Người bị biểu ca của ngươi đụng chạm không phải tiểu Mị, là ta được không?
Nếu ngươi muốn van cầu thì phải van cầu ta, quấy rầy tiểu Mị làm cái
gì?” Cô ấy dứt lời, không chờ La Minh Tú đáp, kéo lấy Lâm Mị, chỉ tay
vào Tô Trọng Tinh: “Tiểu Mị, cô thích tên này không? Nếu thích, ta tiến
cung cầu Hoàng thượng tứ hôn ngay lập tức, chúng ta cùng nhau xuất giá.”
Lâm Mị dịu dàng nói: “Ta không thích hắn. Nhưng cô bị hắn đụng chạm, ta đề nghị cô gả cho hắn đi.”
“Đúng đúng, Quận chúa tiến cung cầu tứ hôn ngay lập tức đi!” Chu Mẫn Mẫn thấy hai ông anh ra hiệu, nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa, giới thiệu lý
lịch Tô Trọng Tinh cho Như Nguyệt Quận chúa biết rõ, “Tô gia là thư
hương thế gia, phụ thân Tô thiếu gia giữ một chức vụ trong Hàn Lâm Viện, rất có tiếng tăm. Bản thân Tô thiếu gia cũng là cử nhân, sang năm đi
thi, không chừng sẽ đỗ Trạng nguyên. Thanh niên tài mạo song toàn thế
này, thật là xứng đôi với Quận chúa.”
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú sắc mặt trắng bệch. Nếu
là Hoàng thượng tứ hôn, Như Nguyệt Quận chúa đương nhiên là chính thất,
vì mối bang giao hai nước, muốn nạp thiếp cũng phải được Như Nguyệt Quận chúa đồng ý mới có thể cưới về. Đến lúc đó thì La Minh Tú đừng nghĩ đến chuyện bình thê, có khi muốn làm thiếp cũng không được.
Rõ ràng là Lâm Mị cùng anh em nhà họ Chu liên thủ gài bẫy biểu ca, mục
đích chính là đẩy cô Quận chúa này vào nhà họ Tô. Tại sao ta lại không
đề phòng chứ, để biểu ca cứ thế chui đầu vào lưới? La Minh Tú tràn đầy
phẫn nộ. Cô ta và Tô Trọng Tinh tuy tình cảm sâu đậm, nhưng nếu bảo cô
ta không so đo chuyện danh phận làm vợ lẽ, cô ta không làm được. Từ khi
Lâm Mị xuất hiện, kỳ thật cô ta và biểu ca đã có dấu hiệu rạn nứt. Suốt
mấy ngày nay, cô ta lao tâm khổ tứ, nghĩ cách lôi kéo trái tim biểu ca,
bây giờ lại xảy ra chuyện thế này,….
Suốt mấy ngày nay, Lâm Mị phải nghe