Teya Salat
Cuộc Chiến Hôn Nhân

Cuộc Chiến Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325635

Bình chọn: 10.00/10/563 lượt.

ớ gì mà cô nói chuyện với thái độ ‘bắt kẻ gian

dâm’? Kỳ quái!”

La Minh Tú thấy Tô Trọng Tinh tuy là cùng cô ta tới “bắt kẻ gian dâm”,

nhưng thái độ dành cho Lâm Mị không hề chán ghét như cô ta mong chờ,

ngược lại còn có phần che chở, không khỏi đố kỵ, buột miệng nói: “Đồ mặt trơ trán bóng giỏi lắm!”

“Ngươi mới mặt trơ trán bóng!” Như Nguyệt Quận chúa rốt cuộc nhịn không được,

lôi kéo Lâm Mị ra khỏi bụi hoa, thân mật đứng chắn trước mặt Lâm Mị, giơ tay chỉ vào mặt La Minh Tú nói: “Tiểu Mị ngồi đây tâm sự với ta, không

được sao?”

“Á!” La Minh Tú không hề ngờ đến chuyện người đi ra không phải Liễu Vĩnh, mà là một người đàn ông cao lớn khác, nhất thời kêu một tiếng thất thanh,

sợ hãi lùi lại một bước, đến khi ngẩng lên nhìn kỹ mới biết là Như

Nguyệt Quận chúa, không khỏi buột miệng nói: “Quỷ mới biết ngươi là nam

hay nữ?”

“Vậy ngươi tới sờ đi!” Như Nguyệt Quận chúa nghe thấy La Minh Tú nói thế,

tuy không rõ tình huống lắm, nhưng cũng cảm thấy lờ mờ rằng nếu mình bị

nhầm thành đàn ông, sẽ rất bất lợi cho Lâm Mị, nhất thời kích động lên,

tiến về phía trước giữ chặt La Minh Tú, cầm tay cô ta áp lên ngực.

La Minh Tú bị Như Nguyệt Quận chúa lôi kéo, la hét chói tai, liều chết giãy giụa.

Chỉ trách Như Nguyệt Quận chúa thật sự rất giống đàn ông, cô ấy tóm chặt La Minh Tú áp tay lên ngực, nói thế nào thì nói, rất giống một người đàn

ông đang cợt nhả một cô gái, thấy La Minh Tú hét chói tai, Tô Trọng Tinh cũng sinh lòng hoang mang, bất chấp tất cả, duỗi tay gỡ Như Nguyệt Quận chúa ra. Vừa lúc La Minh Tú giãy được tay ra khỏi Như Nguyệt Quận chúa, Tô Trọng Tinh vươn tay tới, Như Nguyệt Quận chúa phản xạ có điều kiện

cầm tay hắn ấn lên ngực mình,….

Quần áo mùa hạ mỏng manh, cảm nhận được rất rõ ràng dưới bàn tay là một khối thịt mềm mại,…. Tô Trọng Tinh đầu óc trống rỗng, quên cả chuyện rút tay về, chỉ đứng sững người.

Như Nguyệt Quận chúa vốn định tóm tay La Minh Tú, không nghĩ đến chuyện sẽ cầm phải tay Tô Trọng Tinh, cũng rất sửng sốt.

La Minh Tú thoát được Như Nguyệt Quận chúa, lảo đảo lùi lại, đến khi ngẩng đầu, đã thấy Như Nguyệt Quận chúa cầm tay Tô Trọng Tinh, ấn lên ngực,

không khỏi sửng sốt.

Lâm Mị đứng sau lưng Như Nguyệt Quận chúa, nhất thời há hốc mồm, không biết phản ứng thế nào.

Lại nói đến chuyện Chu Mẫn Mẫn, Chu Minh Dương, Chu Tư cũng lần mò tới đây, nghe thấy tiếng nói chuyện, đi đến thì đúng lúc bắt gặp cảnh này, cả ba anh em cùng giật nảy mình.

Nói thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh, Như Nguyệt Quận chúa hất mạnh tay Tô

Trọng Tinh, vung tay tát một cái, kêu lên: “Sao ngươi dám làm thế?”

Như Nguyệt Quận chúa tuy rằng tùy tiện cẩu thả, nhưng bị làm thế thì cũng

cảm thấy không ổn, ngẩng đầu, thấy Chu Mẫn Mẫn và hai thanh niên đẹp

trai đang kinh ngạc đi tới, vội vàng giải thích: “Mẫn Mẫn, ta và tiểu Mị ngồi ở đây tâm sự, đôi trai gái này đột nhiên đi tới, cứng rắn nói tiểu Mị và ta ở đây tình tự. Còn không chịu tin tưởng ta là nữ. Ta cuống

quá, mới bảo vị tiểu thư này tới sờ, kiểm chứng xem ta có phải con gái

không. Kết quả vị tiểu thư này không sờ, lại thành vị thiếu gia này tới

sờ.”

“Không phải như vậy.” Tô Trọng Tinh hổn hển, mặt tái mét, “Là cô cầm lấy tay ta…”

“Trọng Tinh, đây là lỗi của cậu. Người ta đường đường là một hoàng hoa khuê

nữ, bị cậu sờ soạng như vậy, về sau lấy chồng thế nào?”

Chu Minh Dương cắt lời Tô Trọng Tinh, nói có vẻ chân thành: “Cô ấy chính là Quận chúa Đại Hạ Quốc, nếu tiến cung cáo trạng, họ Tô nhà cậu…”

“Quận chúa, cô bị hắn cợt nhả, phải bắt hắn chịu trách nhiệm.” Chu Mẫn Mẫn

biết rõ tâm tư Chu Minh Dương, Như Nguyệt Quận chúa đang ở trong Vĩnh

Bình Hầu phủ, nhiều khả năng sẽ được gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ. Việc khẩn cấp trước mắt, đương nhiên là tìm cơ hội đem Như Nguyệt Quận chúa gả

đi. Mặc kệ là Tô Trọng Tinh chủ động sờ, hay là bị Như Nguyệt Quận chúa

kéo tay dí vào, dù sao cũng là đụng chạm. Chỉ cần Như Nguyệt Quận chúa

mở miệng, Tô Trọng Tinh chạy lên trời cũng không thoát.

Tô Trọng Tinh xanh mặt, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương là Quận chúa, nếu tiến cung cáo trạng, Tô gia nhà hắn không gánh nổi trách nhiệm. Lập tức cắn răng đè nén lửa giận, trầm giọng hỏi Như Nguyệt Quận chúa: “Cô muốn thế nào?”

Như Nguyệt Quận chúa còn chưa đáp, Chu Mẫn Mẫn đã cướp lời: “Quận chúa là

một cô gái trong trắng, trước mắt bao người bị ngươi làm thế, còn có thể như thế nào? Chỉ có thể chịu thiệt thòi hạ gả. Quận chúa thấy đúng hay

không?”

La Minh Tú đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi, lần trước ta gài bẫy Lâm Mị, nhất định là Lâm Mị ghi hận trong lòng, lúc này mượn Quận chúa trả

đũa lại ta, mục đích chia rẽ biểu ca và ta. Ta sao có thể e ngại cô ta

chứ? Cô ta nghĩ đến đây, tiến về phía Lâm Mị, hung hăng nói: “Lâm Mị,

ngươi muốn thế nào, mới chịu buông tha cho biểu ca? Rõ ràng đã từ hôn,

ngươi còn bám riết không buông? Người khác không biết tâm tư của ngươi,

nhưng ta còn lạ lẫm gì? Nếu ngươi đã không thể dứt lòng với biểu ca, khi biểu ca đề nghị ngươi làm bình thê, ngươi đừng có giở trò giả mù sa mưa chối từ.” Cô ta nói xon