
giọng nói sang sảng vọng tới,
hai người cùng quay đầu lại, Tô Nghệ đã đứng ở sau từ lúc nào.
Tô Nghệ chạy lại, rất
nhiệt tình đỡ người phụ nữ đó, cười nói: “Dì à, để chúng cháu đưa dì về
nhé! Khi học mẫu giáo, các thầy cô vẫn dạy chúng cháu phải kính già yêu
trẻ. Dì không thể phá tan ấn tượng sâu sắc trong đầu của chúng cháu về
các thầy cô giáo được!”.
Người phụ nữ đó ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Con bé này thật khéo ăn nói quá!”.
Tô Nghệ cũng cười rất vui
vẻ giống như “cá gặp nước” vậy: “Dì cũng cho rằng cháu nói phải không ạ? Vậy thì không nên từ chối ý tốt của chúng cháu nhé!”.
- “Được, được rồi!”, có vẻ bà cũng không miễn cưỡng nữa, mỉm cười thân thiết: “Chỉ cần các cháu
không chê cái thân tàn này là được rồi!”.
- “Sao bọn cháu dám chê?”. Khinh Vãn đi sang bên cạnh bà: “Dì rất giống người lớn trong nhà của
chúng cháu. Dì này, chúng ta đi nhanh thôi, trời rất lạnh, cháu thấy tay dì đã lạnh như băng rồi đây này!”.
Bà cũng chẳng từ chối nữa, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp được những người tốt bụng và nhiệt tình
như vậy, huống hồ chân của bà lại vừa bị sái nên chỉ cười và để mặc cho
hai cô gái đỡ mình đi.
Ba người chuẩn bị cất bước, thì có tiếng gọi: “Mẹ!”.
Lưng Khinh Vãn đột nhiên cứng đờ.
Tô Nghệ quay lại trước tiên, trông thấy chàng trai đang sải bước đi đến,
ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, sau đó ngần ngại hỏi người phụ nữ bên
cạnh: “Mẹ là sao ạ?”.
Phạm Như Sênh nhìn thấy họ, phản ứng đầu tiên là nhíu mày, khẩu khí trở nên lạnh lùng: “Các cô sao lại ở đây?”.
-
“Tôi… chúng tôi là…”. Tô Nghệ vội vàng im bặt, xém chút nữa thì để lộ
mục đích “ôm cây đợi thỏ” hôm nay, cô liếc nhìn Khinh Vãn bên cạnh, cô
ấy đang ngẩn ngơ ngắm bạch mã hoàng tử của mình, hồn xiêu phách lạc rồi!
Cuối cùng người phụ nữ lại lên tiếng trước: “Như Sênh, các cô ấy là bạn học của con à?”.
Phạm Như Sênh run run nhưng không trả lời, anh bước đến bên cạnh mẹ, lông
mày chau tít lại: “Mẹ, mẹ lại đến bãi rác đấy à? Không phải con đã bảo
mẹ không phải đi nhặt rác nữa sao? Sao mẹ lại không nghe lời con thế?”.
Người mẹ cười rạng rỡ: “Hôm nay Như Tiêu đi học, mẹ chẳng có việc gì nên cũng rảnh rỗi… Như Sênh, con đừng giận, sau này mẹ sẽ không đi nữa!”.
Như Sênh mím môi, gật đầu: “Chúng ta về thôi!”.
-
“Thế còn các cô ấy?”. Bà nói đến Khinh Vãn và Tô Nghệ: “Bạn học đến tìm
con nhất định là có việc gì đó? Hay các cháu vào nhà đã rồi hãy nói
chuyện sau? Nhưng nhà dì rất đơn sơ, hy vọng các cháu không chê cười!”.
- “Nhưng…”.
- “Dì à, chẳng bằng con đưa dì về trước?”.
Tô Nghệ tình nguyện lánh đi để lại không gian cho hai người.
- “… Không cần đâu…”.
- “Cần chứ, cần chứ!”. Tô Nghệ rất kiên trì, gần như vừa kéo vừa đẩy mẹ Phạm Như Sênh đi.
Xa xa, vẫn còn nghe thấy tiếng Tô Nghệ lảnh lót vọng lại: “Dì à, cháu tên
là Tô Nghệ, là bạn học của Phạm Như Sênh, sau này chúng cháu có thể
thường xuyên đến chơi nhà mình không ạ?... Sao có thể? Chúng cháu không
để ý đâu ạ, dì đừng xem chúng cháu là những tiểu thư quý tộc nhé, chúng
cháu cũng là con cái trong những gia đình bình thường thôi…”.
Tiếp đó, trong con ngõ nhỏ hiu hắt chỉ còn lại Phạm Như Sênh và Khinh Vãn,
thỉnh thoảng có cơn gió lạnh vi vút thổi qua, lại thêm trước mặt là Núi
Băng Lớn, thật là lạnh lẽo! Khinh Vãn không chịu được run lên lập cập,
cô cúi đầu, đôi mắt trân trân nhìn vào mũi giày của chính mình, cô đang
đợi anh giáo huấn.
Một lúc sau, mới nghe thấy anh mở lời: “Rốt cuộc thì cô muốn gì hả?”.
Hình như từ lúc bị cô đeo bám đến giờ, lúc nào anh cũng hỏi câu hỏi này - Rốt cuộc thì cô muốn gì hả, cô muốn gì hả?
Thực sự cô chẳng muốn gì… chỉ là muốn theo đuổi anh thôi.
Thấy cô cúi đầu, có vẻ oan ức lắm, Phạm Như Sênh giận sôi máu: “Không làm phiền tôi thì cô không chịu được hả?”.
Cô không mảy may phản ứng, cô thừa nhận mình là người rất phiền phức, theo đuổi người ta, theo đến tận nhà, thật sự là phiền phức chết đi được!
Xem ra anh vẫn là người tốt, nếu là người khác chắc hẳn đã vác dao đuổi
chém cô rồi.
Cô cũng học cách ngoan ngoãn, lúc anh giáo huấn tốt nhất là không nói gì, không chừng anh nói một hồi sẽ tự hết giận.
Nhưng một phút trôi qua mà anh vẫn chẳng nói gì.
Cô không chịu được, lại len lén nhìn anh, vừa hay gặp ngay ánh mắt anh
đang nhìn mình, cô luống cuống cúi đầu xuống lại tiếp tục nhìn mũi giày
của mình.
Cuối cùng, Như Sênh lên tiếng than thở: “Kiếp trước tôi mắc nợ cô phải không?”.
Khinh Vãn ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ, ôm trọn cảm giác bị tổn thương trong
lòng, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy: “Xin lỗi, xin lỗi!”.
Lại còn đứng đợi để chịu nhục sao?
Cô cắn chặt môi, quay đầu bỏ chạy không chút suy nghĩ.
Sống mũi bắt đầu có cảm giác cay cay, cô hít lấy hít để, không ngừng tự nhủ: Không sao, cô không sao, có người đã từng nói, tình yêu thời tuổi trẻ
tất cả đều như vậy, cứ một mình hy sinh, nhận tổn thương về mình để mong người khác vui lòng.
Nhưng ngay cả điều đó, cô cũng không thể làm được.
Khó chịu quá, trái tim như bị bàn tay của ai đó bóp nghẹt, lẽ nào đây chính là cảm giác trái tim đau đớn vì yêu sao?
Nh