Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321581

Bình chọn: 7.00/10/158 lượt.

i Khinh Vãn định thần trở lại chỉ còn thấy cái bóng trắng của anh.

Nói không tủi thân là nói

dối, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô phải chịu khổ như thế này, đây cũng

là lần đầu tiên chịu đựng vì người khác nhưng lại không được đón nhận.

Đưa xong đồ ăn, Khinh Vãn vẫn nhiều lần vô thức liếc nhìn về phía Phạm

Như Sênh đang giúp khách gọi món, cô lè lưỡi, làm gì mà mỉm cười với

khách đáng yêu đến thế, còn với cô thì giữ mãi thái độ lạnh lùng. Đột

nhiên, cô bỗng nhớ câu chuyện cười về một nhân vật lạnh lùng mà người ta vẫn thường hay kể cho nhau nghe: Ngày trước có một hiệp sĩ lạnh lùng,

đường kiếm của anh ta rất vô tình, bàn tay của anh rất lạnh và trái tim

của anh cũng thật là băng giá, cuối cùng anh ta đã chết vì lạnh…

Thở dài một hơi, Khinh Vãn cầm mâm đi vào trong bếp, không chú ý gặp ngay lúc Từ Tiểu Phàm đang bê mâm ra, hai người đâm sầm vào nhau, Khinh Vãn vội đưa tay ra đỡ, hậu

quả là cả bát canh đầy còn nóng đổ ụp vào hai bàn tay cô.

- “Á!”. Khinh Vãn thét lên theo bản năng, bàn tay đau nhức làm nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.

- “Khinh Vãn, xin lỗi, xin lỗi, mình không trông thấy cậu đi vào…”, Tiểu Phàm hoảng hốt, nước mắt

rơi còn nhiều hơn cả người bị thương: “Xin lỗi, xin lỗi…” cô luôn miệng

nói xin lỗi, luống cuống hệt như con kiến đang bò trên chiếc nồi nóng.

- “Không… không sao, Tiểu Phàm đừng khóc nữa”, Khinh Vãn vừa chịu đau nữa an ủi người khác, thật là ngốc.

- “Nhanh! Mang chậu nước lạnh ra đây!”.

Một giọng nói lạnh lùng vọng tới, hai người ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt căng thẳng của Như Sênh đã hiện ra trước mặt.

- “Vâng… tôi đi ngay đây!”, Tiểu Phàm quẳng chiếc mâm trong tay xuống, vội vội vàng vàng bưng chậu nước lạnh tới.

Như Sênh nhanh nhẹn đỡ chậu nước và dìm hai bàn tay Khinh Vãn xuống nước.

Tiếp xúc với đôi bàn tay

mềm mại khiến động tác của Như Sênh hơi luống cuống, đôi tay vốn trắng

trẻo bị canh nóng đổ vào nhanh chóng chuyển sang đỏ rực, sưng tấy giống

như màn thầu đang nở.

Khinh Vãn để mặc cho anh

kéo tay mình ấn xuống nước lạnh, rõ ràng nước rất lạnh, nhưng sao cô lại cảm thấy tay mình như đang bị thiêu trên ngọn lửa? Là do bàn tay to lớn đang trùm lên tay cô chăng? Lòng bàn tay anh có sức mạnh xoa dịu, vết

sưng đỏ đã bớt đau rất nhiều.

Khinh Vãn đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, tai ù đặc đi, không nghe thấy mọi động tĩnh ở xung quanh,

chỉ cảm thấy tiếng con tim mình đang đập thình thịch. Cô đờ đẫn nhìn

khuôn mặt đang cúi xuống của anh, những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên tai, mấy sợi tóc tinh nghịch còn lòa xòa trên trán, trong giây phút rung động, cô chỉ muốn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đó ra sau, nếu

không phải hai tay đang bị anh giữ chặt thì cô nhất định sẽ làm như vậy.

Nghĩ đến điều hôm trước

Tào Châu nói với mình, chắc anh không ghét cô đến thế? Nghĩ đến đó, cô

không kìm được mỉm cười: “Cảm ơn anh…”.

Như Sênh buông tay, ngẩng đầu, bất ngờ buông ra một câu: “Chơi đã đủ chưa?”.

Giọng nói lạnh lùng khiến

nụ cười của Khinh Vãn trở nên ngượng nghịu. Cô ngẩn ra một lúc, nhất

thời không kịp phản ứng trước lời nói của anh, miễn cưỡng nhìn thẳng anh và hỏi: “Anh… anh, sao lại hỏi như vậy?”.

- “Tôi nói như vậy cô vẫn

không rõ sao? Nhìn đôi tay của cô xem, có lẽ là từ trước đến giờ chưa

từng phải làm những công việc nặng nhọc như thế này? Vậy thì hà cớ gì vì một người như tôi mà đến đây chịu khổ?”. Như Sênh cười mỉa mai: “Có

phải là những người thừa tiền đều làm những việc vô nghĩa như thế này

không? Tôi vì cần tiền nên mới đi làm thêm, còn cô? Chỉ vì muốn có một

thằng bạn trai sao?”.

Hóa ra trong mắt anh, cô

là người có tiền, và cũng là một tiểu thư không biết làm việc gì. Cô

tưởng rằng anh sẽ thấy được sự hy sinh của cô. Cô tưởng rằng cho dù công việc vất vả cũng có thể cố gắng đến khi nào lành nghề mới thôi, cô

tưởng rằng chỉ cần nỗ lực, không sớm thì muộn anh sẽ dần dần đón nhận

cô, nhưng không ngờ tất cả những điều đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô,

mới chỉ qua hai ngày, cô đã làm anh ghét đến thế thì sau này cô sẽ tiếp

tục thế nào đây?

Như Sênh nhìn gương mặt

tủi thân của cô, trong lòng bắt đầu thấy bực mình, từ trước tới giờ anh

chưa từng mắng ai một cách quá đáng, huống hồ cô lại là người cam tâm

tình nguyện ở đây chịu khổ, anh không cần cảm thông… nhưng, anh không

muốn cô trở thành nỗi tiếc nuối thứ hai của đời anh.

Một nỗi đau khổ hiện lên nơi khóe mắt anh, nhưng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, không một ai có thể nắm bắt được.

- “Chúng ta là hai người ở hai thế giới khác nhau, tuyệt đối không nên qua lại!”. Anh thờ ơ nói:

“Nếu như cô quá thừa thời gian thì nên đi tìm những người cũng rảnh rỗi

như mình…”.

- “Em không phải là người

như vậy!”. Khinh Vãn hét lên đầy kích động, bắt gặp sự ngạc nhiên trong

mắt Như Sênh, giọng nói của cô dần dần trầm xuống: “Tôi thừa nhận tôi

đến đây là có mục đích, nhưng anh không thích tôi cũng không thể làm cho tôi không thích anh được, tôi đã tự mình hành động, tự mình theo đuổi

người mình yêu mến, như thế thì có gì là không đúng? Tôi không hề dùng

bất cứ một thủ đoạn nào, chẳng


80s toys - Atari. I still have