
Dũng không vậy?”. Thang Bồng nhanh nhẹn rót
hai cốc nước đưa cho hai người: “Có việc gì đúng không?”.
- “Không nói thì mình cũng quên mất, bọn mình đến đây tìm Đại Dũng”. Thế là Tô Nghệ kể lại chuyện
vừa rồi, tự nhiên thấy khuôn mặt Thang Bồng bỗng đần ra, nhưng Khinh Vãn cũng không thích anh, có cố tình mai mối thì cũng vô ích.
Sau khi nghe xong chuyện, Đại Dũng lập tức truy cập vào trang Baidu, rất nhanh đã tìm ra diễn đàn đó: “Đây phải không?”.
- “Đúng, đúng là trang
này, cậu là cao thủ máy tính, có thể hack giúp trang này không?”. Chỉ
vẻn vẹn trong thời gian hai người từ phòng đến đây, lượng comment đã dài thêm một page nữa, Tô Nghệ chớp mắt liên tục: “Mấy người này đúng là
rỗi hơi mà!”.
Khinh Vãn ở bên vặn vẹo
ngón tay trỏ: “Cái này có thể xóa đi được không? Nếu ngày mai Phạm Như
Sênh mà biết được…”. Hậu quả như thế nào thì cô cũng không thể tưởng
tượng nổi.
Thang Bồng liếc nhìn cô,
không thể chịu đựng hơn được nữa, bước lên trước vỗ vỗ vào vai Đại Dũng: “Người anh em, hack trang này với cậu chẳng thành vấn đề, cậu giúp
đi!”.
- “Ok, không vấn đề gì!”.
Đại Dũng gật đầu, đầu ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Một lúc sau, anh
ta gõ mạnh vài phát: “Được rồi!”, ba người cùng cúi xuống nhìn, refresh
một cái, quả nhiên giao diện trang biến thành: “Trang web không thể hiển thị”.
- “Chúa ơi! Mặt Trứng Cá,
cậu thật là lợi hại!”. Tô Nghệ vỗ vỗ vào vai anh ta rất thoải mái: “Cảm
ơn nha, lần sau đến phòng các cậu, mình nhất định sẽ mua đồ cho chuột
đồng ăn!”.
- “Được rồi!”, Đại Dũng
phủi phủi bụi trên vai nói: “Đồ của cậu mang đến mình sao dám cho bảo
bối ăn, lúc nãy nó vừa cắn cậu, theo mình biết thì cậu không tốt đến mức đấy đâu, không chừng trong đó còn có thêm thuốc độc!”.
Tô Nghệ nắm chặt tay, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức: “Hóa ra trong mắt cậu mình lại độc ác như vậy!”.
- “Đâu chỉ có độc ác, còn không có nghĩa khí nữa chứ!”.
Đó là câu nói của Thang
Bồng, Tô Nghệ lườm anh một cái, biết rằng Thang Bồng đang trách mình
giúp Khinh Vãn theo đuổi Phạm Như Sênh mà không hề nói với anh lấy một
lời.
Ôi… đường đường là một
đấng đại trượng phu lại đi so đo tính toán với cô sao? Nhưng nói lại thì cô thực sự có chút không phải với anh, nhìn đôi mắt buồn so ấy, Tô Nghệ thấy cảm giác tội lỗi đang bao trùm quanh mình, lấy cớ không còn nhiều
thời gian, cô vội vàng kéo Khinh Vãn đi về.
Tô Nghệ chưa bao giờ nghĩ
rằng Thang Bồng lại thích Khinh Vãn sâu sắc đến vậy, bởi rốt cuộc họ
quen biết nhau đâu có lâu. Thang Bồng đích thị là một công tử đào hoa
điển hình, tuy si tình nhưng tuyệt nhiên không coi khinh tiền bạc, tiêu
xài một cách hoang phí giống như những thiếu gia trong tiểu thuyết. Theo quan niệm của anh, tiền đó là của cha mẹ, dù gia đình có tiền hay không thì anh cũng không thể lấy tiền của cha mẹ đi bao gái. Về điểm này, Tô
Nghệ rất tán thành, nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nhìn nhận cô như một cô gái thì trong sâu thẳm cõi lòng, Tô Nghệ rất ấm ức.
Như thường lệ, đúng sáu
giờ ngày hôm sau, Khinh Vãn tỉnh giấc, tối hôm qua Tô Nghệ đã kiên quyết chắc nịch rằng: Hôm nay có đánh chết cô cũng không đi làm thêm nữa, nên Khinh Vãn cũng không gọi cô, nhẹ nhàng rửa mặt mũi, khoác ba lô đi làm.
Khi đóng cửa, Tô Nghệ đã mở mắt, chỉ nghe mơ hồ tiếng khép cửa “kèn kẹt” rồi lại nhắm mắt, nhanh chóng tìm lại giấc ngủ.
Hôm nay, tinh thần của
Khinh Vãn không được tốt lắm, liên tục phạm lỗi. Hôm qua cả ngày mệt
mỏi, lo lắng không yên vì chuyện diễn đàn, sợ Phạm Như Sênh biết được
điều gì, vì thế mà cả đêm ngủ không ngon giấc, khó khăn lắm mới ngủ được lại còn mơ thấy Phạm Như Sênh tay cầm bàn phím đuổi theo cô suốt đêm.
Hôm nay, Phạm Như Sênh
ngoài vẻ lạnh lùng thường ngày thì không có vẻ gì là giận dữ hay có ý
tìm cô tính sổ, cho nên Khinh Vãn đoán có lẽ anh ta chưa biết chuyện,
nếu không chẳng có lý do gì mà Núi Băng lại không bùng phát.
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Khinh Vãn cảm thấy mình thật vô dụng, hôm nay cô đã phạm lỗi
không dưới ba lần, còn kém hơn ngày hôm trước. Lần nào anh cũng giúp cô
giải quyết hậu quả, nhưng đó đâu phải anh cam tâm tình nguyện, nếu không phải ông chủ chỉ đích danh anh hướng dẫn cô, thì nhất định anh sẽ chẳng thèm để ý mà ném cô vào một xó cho cô tự sinh tự diệt, đối xử như vậy
cũng chẳng khác nào vác dao chém chết cô rồi quăng xác ra đồng hoang.
Cô không biết rằng, trong
thời buổi nhà nhà thích hóng hớt, người người thích chim lợn này, Phạm
Như Sênh còn là nhân vật chính, cho dù không vào mạng nhưng sao có thể
không biết chuyện gì?
May mắn thay, anh sinh ra
đã khác người, mỗi ngày vẫn dậy sớm, lên lớp, tự học như thường lệ, đi
làm như thường lệ, không có ý né tránh ánh mắt của người khác, cũng
không cố gắng thanh minh, chỉ tỏ ra thờ ơ, như thể đó là chuyện của
người khác.
- “Sao còn đần ra đấy? Không qua đây mau, khách đông thế này, cô rảnh rang quá nhỉ?”.
Một giọng nói lạnh lùng
cất lên, không đợi Khinh Vãn định thần lại, một chiếc mâm đã được ấn vào tay cô: “Bàn mười tám gọi món, đừng mắc lỗi nữa đấy!”.
Sau khi truyền lệnh, kh