
i nói với Từ Phân đang im lặng phía sau: “A
Phân, mình đi hẹn hò đây, ở nhà chơi nhé, không cần đợi cửa mình đâu!”.
- “… Ừ…”, Từ Phân đang đeo tai nghe, khi Trần Kiều mở cửa mới đáp lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Màn hình đang ở trang Baidu với dòng tít “Mỹ nữ mới của trường đại học H theo đuổi sinh viên tài năng nổi tiếng lạnh lùng!”.
Cũng giống như tất cả các
trường đại học khác, ký túc xá nam bao giờ cũng được quản lý lỏng hơn
bên nữ. Hơn nữa, với khả năng ăn nói của Tô Nghệ, ngay từ khi mới nhập
trường cô đã khá thân quen với dì quản lý, chỉ cần xin dì một tiếng là
hai người liền được vào ngay.
- “Mình thắc mắc một điều
là, tại sao quản lý ký túc xá nam đều là nữ cả, nếu chẳng may khi lên
kiểm tra các phòng gặp đúng lúc ai đó đang thay đồ lót không phải sẽ rất ngại hay sao?”. Vừa leo cầu thang, Tô Nghệ vừa thắc mắc.
Khinh Vãn lườm yêu bạn:
“Không phải ai cũng có ý nghĩ mờ ám như cậu đâu, các dì quản lý đều đã
năm mươi tuổi cả rồi, ai còn để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy!”.
- “Nói cũng có lý, nhưng
mình vẫn thấy băn khoăn… đến rồi, Khinh Vãn, chính là phòng này!”. Tô
Nghệ đi đến trước phòng 222 và gõ cửa, trong khi đợi người ra mở cửa, cô nhìn chằm chằm vào biển phòng của họ và nói: “Thật bất công, sao phòng
họ lại được số đẹp thế, phòng của bọn mình sao lại là 514(*), tôi muốn
chết…”.
Đang độc thoại thì cánh
cửa bật mở: “Ai đấy…”, Mặt Trứng Cá đang để mình trần, mở cửa ngó ra,
nhìn thấy hai người bọn họ thì ngẩn ra một lúc, sau đó “sầm” một tiếng,
cửa lại đóng sập.
- “…”, Tô Nghệ và Khinh Vãn đưa mắt nhìn nhau.
Một phút sau, cửa lại mở,
Thang Bồng xuất hiện: “Sao lại là các cậu? Chẳng trách Đại Dũng bị các
cậu làm cho hết hồn là phải!”. Trương Đại Dũng là tên thật của Mặt Trứng Cá.
Tô Nghệ cười “hề hề” như
địa chủ được mùa rau cải: “Chắc là bọn mình đến không đúng lúc rồi, nói
xem, các cậu đang làm chuyện gì mờ ám hả?”.
- “Phì! Con gái mà đầu óc
lúc nào cũng nghĩ linh tinh thế?”. Thang Bồng liếc nhìn Tô Nghệ đầy ẩn ý rồi quay lại cười với Khinh Vãn: “Khách quý, mời vào! Phòng không được
gọn gàng, đừng để ý nhé!”.
Khinh Vãn mỉm cười: “Không dám!”.
Hai người cùng bước vào,
cũng giống như mọi phòng con trai khác, bạn đừng bao giờ hy vọng phòng
họ sạch sẽ, nhưng cũng chẳng đến mức…“. Phòng các cậu nuôi bọ xít à? Sao mùi bọ xít hôi thế!”. Tô Nghệ bịt chặt mũi, có một mùi là lạ, hôi hôi
bốc lên.
- “Thủ phạm kia kìa…”,
Thang Bồng chỉ vào cái lồng sắt ở góc phòng: “Là Đại Dũng nuôi, mấy hôm
nay không lau rửa, bốc mùi đến mức mình không thể ngủ được”.
- “Chuột?”, Tô Nghệ trợn tròn mắt.
- “Không phải chuột bình
thường đâu nhé! Chuột đồng đấy!”, một giọng nói vọng ra từ nhà vệ sinh,
Đại Dũng đã thay xong quần áo chỉnh tề, anh ngẩng đầu nói: “Nó hôi như
vậy vì cát phủ đã dùng hết rồi, mãi mà không có thời gian đi mua để thay cho nó, chứ thực ra chuột đồng rất sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm hơn mười
lần đấy!”.
- “Thật không đấy!”, Tô
Nghệ bĩu môi, vẻ mặt đầy nghi ngờ, cô đi đến góc phòng đứng trước cái
lồng và quỳ xuống, thò tay vào trong lồng nhấc chú chuột lên, con chuột
chưa to bằng nắm tay của cô nhưng rất béo, nó mở to đôi mắt vô tội nhìn
cô chằm chằm: “Anh chàng này mắt to thật, nhưng có vẻ hơi đáng thương,
sống cùng cậu chủ Mặt Trứng Cá, có sợ bị lây trứng cá không đấy?”.
Chú chuột đồng nhỏ dường
như hiểu được cô gái này đang nói xấu chủ mình, bốn chân đột nhiên quờ
quạng, rồi cắn một miếng thật to vào ngón tay trỏ của Tô Nghệ.
- “Á…”, Tô Nghệ kêu lên một tiếng, làm con chuột giật mình chạy tọt vào trong lồng: “Trời ạ, tự nhiên nó cắn mình!”.
Thang Bồng lại không cho
là tự nhiên: “Ai bảo bình thường cậu ngạo mạn lắm vào, đến chuột cũng
không chấp nhận được, cắn một cái xem như là lễ ra mắt vậy!”.
Tô Nghệ ném cho anh ánh
mắt đầy oán trách, tủi thân nói: “Vậy tớ có phải đi tiêm phòng không,
nếu như chẳng may mắc bệnh thì phải làm sao?”.
- “Xong rồi, nhanh viết di chúc đi, cậu sống không nổi rồi…”.
- “…”.
- “Sao lại trừng mắt nhìn tớ như thế?”.
- “Tớ mà chết sẽ để lại di chúc là: Do cậu hại chết!”.
- “Chuột mà lại là tớ à!”.
- “Cậu thật là đáng ghét!
Đặc biệt là bây giờ, vô cùng đáng ghét, phụ nữ mỗi tháng đều có mấy
ngày, cậu cũng vậy phải không? Hay là rối loạn nội tiết? Lúc nào cũng
đối đầu với tớ?”.
Thang Bồng gừ lên một tiếng rồi quay đi chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Đại Dũng đi đến, xót xa
lật ngửa bụng chú chuột nhỏ để trên lòng bàn tay, cẩn thận xoa nhẹ rồi
nói: “Bị chuột đồng cắn không sao đâu, rửa sạch vết thương là được rồi,
không có gì đáng ngại cả!”.
- “Thật không?”, Tô Nghệ
nhìn bàn tay mình, ngờ vực hỏi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị nhiễm bệnh
dịch hạch nên vội vàng chạy đến bên bể nước dùng xà phòng chà thật sạch.
- “Tiểu Nghệ yên tâm đi!”, Khinh Vãn đến trước mặt Tô Nghệ, đưa khăn giấy cho cô và an ủi: “Hồi
trước mình cũng đã từng nuôi chuột đồng, cũng bị cắn mấy lần nhưng không làm sao cả!”.
- “Thật à?”.
- “Ừ, nói dối cậu làm gì, yên tâm đi nhé!”.
- “Có phải các cậu đến đây để thăm chuột đồng của Đại