
ức Phi , cũng đôi lúc nói đỡ lời. Phi Tâm từng dò thám thái độ của một số Phi Tần,
nhưng Linh Tần tỏ ra rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút gì thể hiện
mối quan hệ hàng ngày giữa họ rất thân thiết!
Và lúc ấy, những chậu cảnh này khiến Phi Tâm sực nhớ, cô chợt nhớ đến chậu cúc của Linh Tần tặng mình hồi tháng giêng, rạng rỡ bắt mắt nhưng
dời về cung chẳng được mấy ngày thì đã héo úa. Lúc ấy Phi Tâm cho rằng
mình không biết chăm sóc, trong lòng rất tiếc nuối, nhưng trong chậu
cảnh của Hoa Mỹ Nhân vẫn rất tươi tắn, lý nào Hoa Mỹ Nhân cũng là cao
thủ trồng hoa?
Cô sai người bê chậu cảnh về. Cô biết Hoa Mỹ Nhân không phải là người yêu hoa, cô chỉ muốn làm rõ tại sao cùng một chậu hoa, nhưng trong cung của Linh Tần và Hoa Mỹ Nhân đều rất tươi, còn dời đến Cúc Tuệ Cung thì
lại héo úa?
Sau đó lòi ra gối thuốc dưới rễ cây cô mới hiểu ra. Khi Linh Tần tặng hoa cúc cho cô thì đã rất cẩn thật bỏ gói thuốc ra, không có gói thuốc
tương hỗ, đóa hoa tự khắc mau úa tàn.
Cô mang gói thuốc cho hoàng thượng chính là muốn nói với y rằng sự
việc vẫn chưa kết thúc. Nhưng hoàng thượng đã đoán ra, không chỉ đoán
ra, y còn sai Uông Thành Hải nhúng tay vào. Phi Tâm hiểu tính khí hoàng
thượng, hoàng thượng không sợ những kẻ công tâm kế, mưu đồ toan tính. Y
định chơi đùa với người đó, nhưng như thế thì Linh Tần tuyệt đối sẽ có
kết cục rất bi thảm. Vì vậy cô đã ra tay trước một bước, làm cho đến
cùng, cô không phải vì muốn lĩnh công, mà trong thâm tâm cô thấy mình và Linh Tần có điểm tương đồng! Chính điểm giống nhau ấy đã khiến cô không nhẫn tâm!
Càn Nguyên Cung đèn đuốc sáng chói, Phi Tâm hạ kiệu, nhìn thấy Uông
Thành Hải đón trước cửa đã hiểu ngay. Cô không nói gì, đi theo Uông
Thành Hải đến Nam thư phòng. Nam thư phòng bình thượng có người trực ca, nhưng hôm nay chẳng một bóng người, bốn bề vắng lặng chỉ nhìn thấy giá
sách và bục thang. Uông Thành Hải đưa cô vào trong, Vân Hi đang ngồi đó, tay đang mân mê chiếc nhẫn. Y mặc thường phục màu trắng, không đội nón, tóc dài búi lên, đuôi tóc dài thượt xõa ra sau.
Phi Tâm quỳ xuống khẽ nói: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an. ”
Vân Hi nhìn Uông Thành Hải, hắn liền hiểu ý tự động lui ra, kéo cánh
cửa lại, bản thân đứng bên ngoài canh chừng. Vân Hi từ từ bước ra khỏi
thư án, đi thẳng về phía Phi Tâm, không bảo cô đứng dậy. “Tại sao? ” Đột nhiên y cất tiếng hỏi, âm thanh hơi khàn.
Phi Tâm hiểu ý y, lặng lẽ trả lời: “Thần thiếp muốn toại nguyện cho cô ta! ” Biết không giấu nổi, chi bằng cứ nói thẳng thừng.
“Danh tiếng quan trọng đến độ như thế à. ” Vân Hi ngước xuống nhìn
cô, “Quý Phi toại nguyện danh tiếng cho ả ta, còn bản thân thì sao? ”
3
Phi Tâm hít một hơi rồi từ từ thở ra, nhìn vào viên gạch màu: “Linh
Tần chết đi, gia đình cô ta sẽ hưng thịnh vì cái chết của cô ta. Thần
thiếp cũng giống cô ta nên hiểu cách nghĩ của cô ta, để thần thiếp ra
tay, cô ta còn giữ được thanh danh. Hoàng thượng ra tay cô ta chỉ còn
cái kết thân bại danh liệt. ”
“Nàng phát hiện hành động của Uông Thành Hải thì nên tìm trẫm thương
lượng. ” Y nghiến răng: “Nàng suy đoán làm bừa, tự tiện hạ thủ, nàng
tưởng rằng trẫm có thể luôn bảo vệ cho nàng được sao? ”
“Linh Tần không thể giữ, vì cô ta thật sự quá tham lam nhẫn tâm,
nhưng Linh Tần không thể giữ không có nghĩa là nhà bên ấy không được
sống còn. ” Phi Tâm chợt ngẩng đầu lên, chủ động nhìn thẳng mắt y, cô
rất hiếm khi dám chủ động nhìn y như vậy, nhưng lần này, cô không hề lui bước, “Lúc đó thần thiếp có thể giữ Hoa Mỹ Nhân chờ kế sách Linh Tần
bại lộ, mất Hoa Mỹ Nhân cũng có thể dựa vào Lăng Yên tìm ra manh mối,
chờ cơ hội gán một tội danh khiến cô ta không thể chống đỡ. Nhưng làm
như thế sẽ liên lụy gia đình cô ta. Hoàng thượng thương tiếc hiền tài,
nhà bên ấy không nên vì mất con gái mà thất thế. Linh Tần chết đi, hoàng thượng có thể thừa cơ hội này an ủi họ, sẽ không ai thừa nước đục thả
câu và cũng không ai chịu liên lụy oan uổng. ”
“Quý Phi thật giỏi mưu lược, thật giỏi tâm tư, thật giỏi quyết đoán! ” Vân Hi trừng mắt, liên tục thốt ra ba chữ thật giỏi, “Nàng làm gì cũng
tự tác chủ trương, việc này nàng tự kết thúc lấy, từ nay về sau trẫm mặc nàng. ”
Y nói xong, quay lưng bước ra ngoài, khi đi ngang qua bức bình phong
bên cạnh cô, giở chân lên đá bình phong một cái thật vang “Cốp”, bình
phong ngã nghiêng xuống. Phi Tâm run rẩy cả người, cô chợt cảm thấy gót
chân đau, nhưng cố nén cơn đau như bị gai đâm, cắn răng chịu đựng, nuốt
gượng nước mắt vào bụng.
Trong điện im bặt như tờ, cô thật sự không biết nên làm thế nào. An
phận giữ mình không xong, một lòng tận trung cũng không xong, không nghĩ cho y cũng không được, nghĩ cho y nhiều quá cũng lại không được. Thước
tấc giới hạn này thật khó lường, nỗi đau này chỉ cô mới hiểu được.
Linh Tần và cô cũng giống nhau như thế, không phải là thủ đoạn, mà do trách nhiệm Linh Tần phải gánh vác. Cô ta cũng như Phi Tâm, chẳng ai
thân thích để dựa dẫm trong chốn kinh thành, cha cô ta khố nhọc bao năm
chỉ mong con gái đắc sủng, bước chân vào triều đường được một chức