Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325741

Bình chọn: 9.5.00/10/574 lượt.

iến cung, thần

thiếp đã hiểu được. Nay, toàn bộ đều nhờ Quý Phi chu toàn, nếu không

thần thiếp muôn vàn khó khăn…” Nói xong nàng liền ho khan.

Phi Tâm vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Hiểu được thì tốt, ta cũng

không cần nhiều lời, Tạ đại nhân ít ngày nữa sẽ vào kinh, đến lúc đó bổn cung sẽ sắp xếp cho ngươi!” Nói xong Phi Tâm nhìn Vân Hi, hai người bốn mắt nhìn nhau, thở dài than thở, nhưng mà mang theo mấy phần như trút

được gánh nặng.

Vì danh dự gia đình mà tiến cung có bao nhiêu người? Đau khổ vùng vẫy

trong đây được bao nhiêu? Vân Hi không yêu, cũng không thương xót các

nàng. Cả đời im lặng khó gặp quân vương, rất nhiều triều đại đều là như

thế, không thể sinh tồn ở đây thì sẽ bỏ mạng.

Hậu cung rực rỡ, các nàng đẹp như mây cũng không có gì sai. Sủng ái hay vứt bỏ đều không quá đáng. Trong cung vô số nô tài, hắn vốn không cần gánh

bất kỳ trách nhiệm nào. Dưới trọng trách giang sơn, hậu cung là chỗ hắn

giảm bớt gánh nặng. Mà sự sống còn của các nàng, ngoại trừ quan hệ thế

gia danh môn và quan hệ hoàng tộc thì là thứ tiêu khiển cho thể xác và

tinh thần của hắn.

Nhưng hắn chung quy vẫn là người phàm. Hắn có lý tưởng có trách nhiệm. Như

vậy hắn có thể cho hậu cung thời gian hữu hạn. Mà trong hậu cung, hắn

chỉ muốn hết sức đem thời gian giao cho một nữ nhân hắn yêu và hoàn toàn tin tưởng! Hắn và Phi Tâm lúc đó lại không dung nạp được người khác.

Hắn không muốn vừa nói thật lòng vừa lại đối với người khác hư tình giả

ý. Thế gia và hoàng tộc quả thật dùng hậu cung để duy trì. Nhưng cũng

không phải không có cách khác nắm trong tay. Nếu hắn muốn ngự trị triều

đình vạn thần, tất nhiên không chỉ có dựa vào quan hệ thông gia mà kiểm

soát bọn họ!

Nay, hắn chỉ muốn làm một trượng phu tốt. Về phần người khác, hắn quản không được cũng không muốn quản! Nếu nói hắn là kẻ bạc tình cũng không sao.

Phụ một người cũng là phụ. Phụ một trăm người cũng vậy. Chỉ cần có một

người nói hắn tốt là được!

Chỉ có điều, Phi Tâm cho các nàng một con đường thoát thân. Là nguyện ý giữ lại vinh hoa một đời, hay là bằng lòng ra ngoài tìm trời đất? Phi Tâm

từng nói, sau khi hiểu được tình cảm, tất nhiên cũng có thể lý giải

nhiều thứ. Hắn đương nhiên hiểu nàng. Thật ra thì làm người tốt hay là

người xấu chỉ là thứ yếu. Bất quá là trong lòng có tỉnh ngộ hay không

thôi! Hòa Tần là mục tiêu của nàng. Thân thể Hòa Tần luôn không khỏe,

như vậy “chết bệnh” là ra ngoài dễ dàng nhất. Mà Vân Hi cũng có thể nhân cơ hội triệu phụ thân Hòa Tần Tạ Đông Hải vào kinh. Mục tiêu đầu tiên

của Phi Tâm, cùng hắn không mưu mà hợp!

Hắn chưa bao giờ hỏi nàng phải làm sao. Nàng cũng chưa bao giờ nói. Hắn gần đây vẫn tập trung tinh thần trên triều đình. Mà nàng vẫn chu toàn tài

tình ở hậu cung như trước. Nhưng bọn họ luôn có thể hiểu được lẫn nhau!

Lúc ra khỏi Ngưng Hương Các, hai người không ngồi liễn, từ từ đi dọc theo

đường cung trở về. Vân Hi nắm tay Phi Tâm, tựa như ở Giang Đô, Bình Châu hồi trước. Cung tường hai bên cao ngất ngăn cách trần thế ồn ào náo

động. Bọn họ đi dạo ở đây, giống như người chen người giữa phố phường

sầm uất.

“Sao nàng biết nàng ta bằng lòng đi ra ngoài?” Vân Hi nhìn bộ dáng mỉm cười của nàng, toát ra vẻ ôn nhu mị sắc.

“Mỗi khi có yến tiệc, hoàng thượng đều cho mời. Tuy rằng nàng ta cũng tham

dự, nhưng lúc nào cũng không yên lòng. Nhìn người không nhìn mặt ngoài,

tâm nàng ta không ở trong tường đỏ, cho nên vẫn cứ bệnh tật!”

Vân Hi nghe xong cười khẽ, mời dự tiệc, tất cả mọi người đều cố gắng thể

hiện phong thái, lại trở thành thời cơ tốt nhất để nàng quan sát hành vi nét mặt mọi người. Bình thường hậu cung mở tiệc vui vẻ, chư phi đều

tham dự, càng đến lễ thì càng tề tụ. Nàng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại

biết rõ! Thói quen này kỳ thật cũng giống hắn. Mỗi lần ban tiệc cho

triều thần, hắn luôn ra vẻ uể oải, nhìn mọi người muôn hình muôn vẻ trên điện, có một phen hứng thú trong đó!

“Cũng nhờ nàng sẵn lòng liều lĩnh.” Hắn nắm chặt tay nàng, hiểu người, biết

được nhược điểm mỗi người mà đập tan từng cái một. Tranh đấu như thế mới trở nên thú vị!

“Thần thiếp chẳng qua chỉ là một nữ nhân, không thể trợ giúp hoàng thượng

việc triều chính. Nhưng thần thiếp có thể thay hoàng thượng mà thuận

hiếu với thái hậu, thay hoàng thượng trông nom hoàng tử và công chúa.

Còn có, chính là hủy đi hậu cung yên bình vô hại của hoàng thượng!” Phi

Tâm nói xong nở nụ cười, nàng rất ít khi cười trong sáng như thế, lúc

này bởi vì nô tài trước sau đều ở xa, nàng mới dám cười như vậy! Giọng

nàng dịu dàng, hơi có chỗ ngoặt, như là bắt đầu mang theo giọng miền nam khiến hắn nhồn nhột.

Vân Hi hất mày, ấn hoa trên trán là vừa rồi hắn chấm cho nàng. Đỏ diễm lệ,

xinh đẹp như giọt máu, sáng rỡ như ráng chiều nơi chân trời. Hắn ôm

nàng, môi phủ lên bên tai nàng: “Hủy đi, hủy xong rồi sau này chúng ta

sẽ đi nhiều chỗ thú vị hơn…”

Ấn hoa trên trán Phi Tâm dường như cũng theo lỗ tai mà bị thiêu nóng. Nàng đưa tay che cái miệng của hắn, lại mê muội trong nụ cười hết sức yêu

mị, không kiêng nể gì của hắn! Tim nàng đập rất


pacman, rainbows, and roller s