
c không có
tới, nhưng không có tới cũng không nhất định là có, huống chi hỉ mạch
cũng không phải lộ ngay! Thái y không dám xác định, bản thân nàng cũng
không thấy khó chịu. Hơn nữa gần đây nàng được tẩm bổ quá mức, bị táo
khí mấy ngày liền. Cho nên nàng còn tưởng là do thuốc bổ. Trước kia nàng đối với mấy thứ sống nguội và hoa quả cũng không có hứng thú, bây giờ
cũng vì thiếu nước mới ăn nhiều, ai ngờ là có thật! Cái bụng nàng từ khi hư thai vào năm trước, dưỡng hơn nửa năm, kết quả vừa đến tháng tám,
lại còn là Trung thu!
Mang thai rồi, thái hậu cũng mất hứng. Quý Phi thích luồn cúi mang thai,
trèo càng cao sẽ càng ngông cuồng nâng đỡ nhà mình! Nhưng năm nay không
giống vậy, thái hậu rất cao hứng, nét mặt kia còn cao hứng hơn cả bọn
họ. Thật sự là khiến hoàng thượng hài lòng, Phi Tâm cũng cảm thấy hạnh
phúc!
Trung thu năm Tuyên Bình thứ mười bảy, hoàng thượng và thái hậu cuối cùng
cũng yên tâm, tha hồ hưởng thụ tình cảm mẹ con! Mà nàng cũng mang đến
cho mình và Vân Hi niềm vui lớn nhất, trong bụng nàng, lại lần nữa có
thêm một sinh mạng!
Tinh Hoa còn nói rất nhiều thứ cần phải chú ý, sau đó dặn dò nàng nghỉ ngơi
cho tốt, hai người ở lại, còn mình được Mạc Thành Dũng đỡ rời khỏi!
Vân Hi đuổi hết người ra rồi mới hỏi Phùng Ý Xương: “Có thể giữ được không? Đừng có lại kiếm cái gì để lấp liếm!” Chuyện trước kia Vân Hi một chút
vẫn chưa quên.
“Lần này chắc chắn, hỉ mạch tuy chỉ mới lộ ra nhưng có vẻ ổn định. Hoàng
thượng và nương nương yên tâm đi. Nay hư hàn của nương nương cũng như
người bình thường vậy, có thể dưỡng thai.” Phùng Ý Xương vừa nghe xong
vội vàng quỳ xuống nói, “Vi thần trở về phối mấy thang thuốc giữ thai,
nương nương cứ cách bảy ngày lại dùng một thang, bớt mệt nhọc, thêm niềm vui, bổ sung thêm thuốc bổ. Vi thần sẽ cẩn thận!”
“Mấy lời này là do ngươi nói, đừng để đến lúc đó lại lấy hư hàn của nàng làm lý do!” Vân Hi rũ mắt nhìn hắn.
“Vi thần tất nhiên là hiểu điều này.” Phùng Ý Xương vội vã dập đầu.
Phùng thái y đi rồi, Vân Hi nhìn Phi Tâm, khẽ thở dài một tiếng, cuối người
ôm chầm lấy nàng: “Nàng nghe rồi đó, bớt mệt nhọc, thêm niềm vui, gần
đây đừng nghĩ ngợi gì nữa! Tim nàng chia làm tám van ta tất nhiên là
biết. Mấy ngày này nàng làm càn như thế, vì thái hậu, vì ta, lại là vì…”
“Chàng cứ yên tâm, chỉ cần cái bụng này hăng hái một tí, tất nhiên là sẽ ổn.”
Phi Tâm tựa vào lòng hắn, “Thiếp không gánh tiếng xấu này, cũng không
cho chàng gánh. Cách này chàng nhất định phải nghe theo thiếp, không cần lo nữa!”
Vân Hi cúi đầu, ngón tay móc lấy ngón tay nàng, nhìn hai người quấn tay
lại. Sau một lúc lâu hắn mới nói nhỏ: “Trước khi đăng cơ, trẫm cúng tế
trước linh cữu của tiên đế. Một ngày một đêm, không ăn không uống!”
Phi Tâm hít vào một hơi, hiểu được ý của hắn. Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, đã phòng bị đến nước này. Khi đó bất cứ lúc nào cũng sẽ có người hại hắn, âm mưu bất cứ lúc nào cũng có thể thành dương mưu. Trước khi khoác long bào lên người, bên ngoài tâm cung tất cả đều là
nguy hiểm! Lúc ấy tiên đế băng hà, tân đế trước khi đăng cơ đều phải
theo lệ Cẩm Thái mà phải cúng tế trước linh cữu tiên đế một ngày một
đêm. Hắn chỉ mới là một đứa trẻ, đã biết rõ thiệt hơn! Đứa trẻ nhịn
không được đói khát, nhưng hắn có thể chịu được.
“Nếu như nàng không để ý tới chuyện trong hậu cung, cũng như lúc ở Tiên Ân Điện vậy!” Vân Hi hôn lên cổ nàng.
“Phớt lờ mọi chuyện không có nghĩa là mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Chàng không tin thiếp thì cứ lo việc trên triều đình là được. Đợi đến
khi chính sách mới tiến hành ổn thoả, thiếp sẽ cho chàng một hậu cung
sạch sẽ!” Phi Tâm thấp giọng nói. “Thiếp nghĩ gì đều không thể gạt được
chàng. Nhưng lần này thiếp quyết không chỉ lo một đầu. Chàng không cần
lo. Cứ theo ý thiếp, được không?”
“Ta hiểu nàng rất rõ. Nào có thể không tin? Ta và nàng cũng không là vì phổ độ chúng sinh mới gửi hồn người sống, tội gì bỏ qua chuyện tốt như vậy? Hậu cung từ xưa chính là như thế. Người nào đáng thương, người nào lại
không thể thương hại?” Vân Hi khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói.
“Lúc làm người vô tình, đối với ai cũng là vô tình. Làm người hữu tình, tất
nhiên cũng sẽ nhận thức nhiều hơn.” Phi Tâm cười cười. “Trước khi thiếp
bước vào cửa cung thì chẳng quan tâm đến chuyện máu tanh đầy tay. Đi vào nơi này, không có thị phi chỉ có thành bại! Chàng yên tâm đi. Chính
sách mới vừa mới bắt đầu, chàng nửa phần cũng không được sai. Ngày sau
chàng thành minh quân muôn thuở, thiếp cũng có thể thơm lây!”
“Đồ ngốc.” Hắn cười khẽ. “Ta lúc này lo lắng thì sẽ bị loạn. Loại tâm tình này ngăn không được. Cứ để nó từ từ đi thôi!”
Nước mắt nàng rơi xuống. Lo lắng thì sẽ bị loạn! Đúng vậy. Không sáng suốt, không có năng lực thì lo lắng sẽ bị loạn!
“Thiếp muốn một đứa con gái.” Phi Tâm nhẹ nhàng nói, đưa tay sờ bụng mình.
“Còn ta lại muốn con trai.” Hắn cười nửa tỉnh nửa mê như say rượu, “Nàng
sinh cho ta một đôi trai gái, giống như Liên Hoa Liên Bằng vậy, líu ríu
thêm vui!”
×××××××××××××××
Tin Quý Phi mang thai