
quả táo đỏ.
Cô lại nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy đói bụng. Mãi vẫn chưa ăn gì
thì nhất định phải đói rồi, huống hồ cô cũng không thể chui rúc trong
chăn không lộ mặt. Cô khẽ thở dài, rồi sai Tú Linh và Tú Thể tới hầu hạ.
Tú Linh vừa đưa áo khoác cho cô, Tú Thể đã nhanh nhạy nhìn thấy quả
tua màu vàng chói bên gối nằm. Cô đưa tay rút chiếc gối ra, khẽ thốt:
“Nương nương, hoàng thượng bỏ quên Thành Điền Ngọc ở đây rồi.”
Phi Tâm sửng sốt, quay đầu nhìn. Một mặt dây đeo trang trí Song Long
Hí Châu, thắc vào những sợi tua màu vàng kim. Trong cung có thể dùng màu sắc này đương nhiên không thể là cô, nên Tú Thể đoán ra ngay.
Tú Linh cười, khẽ cúi người nói: “Nương nương, đây là cơ hội trời
ban. Nương nương vẫn hay nói, không có gì thì không nên phiền hà hoàng
thượng, việc ai nấy tự lo liệu mới là đoan trang lễ nghi. Nhưng nay
hoàng thượng bỏ rơi ngọc ở đây, hôm nay hoàng thượng lại chu đáo lo lắng cho nương nương, nương nương cũng nên đích thân mang tặng, để tạ long
ân hoàng thượng đối với nương nương mới phải? “
Phi Tâm ngắm miếng ngọc, khẽ nói: “7 ngày nay hoàng thượng liên tục
ngụ lại nơi này, đã là phá lệ. Gần đây bên ngoài chưa loạn, nhưng tai
mắt đều rõ, bên ngoài đồn gì bổn cung trong lòng rõ cả. Bổn cung không
muốn sinh sự. “
Tú Linh ra dấu với Tú Thể, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tâm tư nương nương, nô tì nào phải không biết. Nô tì trong thâm cung đã lâu, cũng biết
thánh ý khó lường. Nương nương ngày tháng còn dài, luôn phải mưu toan,
thực ra chẳng bằng có một hoàng tử. “
Lời này khiến Phi Tâm động lòng, đúng vậy, trong chốn hậu cung, phẩm cấp càng cao càng nguy hiểm. Không có một đứa con bên cạnh, chẳng khác nào
ngắm cảnh bên miệng núi lửa. Dù hoàng thượng không nói, thái hậu không
nói, cũng chẳng đỡ nổi những lời đàm tếu không ngớt. Huống hồ, Ninh,
Chiêu nhị phi nay đã có mang. Dù là hoàng tử hay công chúa thì tiến cấp
thăng vị cũng sẽ không thể thiếu. Phía trên phu nhân, bèn? là phi. Tới
khi tam phi thiết lập, người không con cái như cô dễ bị dao động nhất.
Biết quản lý hậu cung đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng bằng có được
một đứa con. Mẹ quý nhờ con, tự cổ đã như thế.
Cô ba năm vẫn chưa có tăm hơi, dù phía trên đã có một hoàng hậu thì cũng thế thôi.
Nhưng đế hậu tình bạc, hoàng thượng một năm chẳng tới chỗ cô ta một
lần. Tính tới tính lui, chẳng ấp nổi một quả trứng thì cũng chỉ có mình
cô!
“Trước kia hoàng thượng một tháng lâm hạnh một lần, nương nương không thể mang thai cũng khó trách. Nhưng tranh thủ lúc đang đỉnh thịnh,
nương nương không thể đánh mất thời cơ tốt. Nếu không…..” Tú Linh không
nói tiếp, nhưng cô tự hiểu. Hậu cung giai lệ quá nhiều, cộng thêm những
người mới tấn phong. Trong lòng hoàng thượng đã đông phiêu tây dạt, chờ
khi cô có thể cầm cự đến một tháng một lần thì cũng chưa bảo đảm được.
Lúc đó tìm người than khóc cũng đã muộn!
Cô thờ người ra một lúc, chợt hỏi: “Sen trong ao giờ đã nở chưa? “
Tú Linh sửng sốt, rồi đáp: “Bẩm nương nương, đã nở cả rồi. Nương nương nảy hứng du ngoạn? “
“Sai người hái những bông tươi về, hôm nay bổn cung muốn chế hương
hoa.” Phi Tâm vừa nói, Tú Linh đã hiểu, cô nói nhỏ: “Trong nhà vẫn còn
mà, hay là….”
“Hôm nay bổn cung không đến Khải Nguyên Điện, chỉ muốn chế hương.” Cô quay sang nhìn miếng ngọc, khẽ nói.
Sắp đến trung thu, nội cung bắt đầu bận rộn nghênh đón tiệc đoàn viên này. Vừa hết trung thu lại đến mùa săn bắn hàng năm, nội vụ chấp phủ đã chuẩn bị cả hai tiệc này trước, cung phi cũng tự chuẩn bị tiệc đoàn
viên riêng. Trung thu là ngày đoàn viên hiếm hoi, theo lệ thường, hoàng
thượng sẽ mở hai tiệc. Một tiệc với chúng thần, một tiệc với phi tần.
Phi tần hậu cung vốn hiếm khi được tề tụ với hoàng thượng, đều là hoàng
thượng thích đến đâu thì đến đó, thường qua lại ở những nơi hay đến
thường. Và tiệc đoàn viên lần này, ngay tiết trăng tròn. Quần phương có
thể hội tụ, ngay cả phi tần cấp thấp cũng có cơ hội thi triển phong
thái, gặp mặt thánh thượng. Đối với phi tần mà nói, tuyệt đối là cơ hội
tốt để tranh kỳ đấu diễm, một bước bay lên trời cao. Ninh Hoa Phu Nhân
mang thai từ hồi tháng ba, đến nay đã được năm tháng, bụng đã lồ lộ rõ
dạng. Chiêu Hoa Phu Nhân bụng cũng căng tròn, hai người đắc sủng ấy đã
không có cơ hội hầu hạ quân vương, càng khiến mỹ nữ hậu cung thẳng bước
tiến lên.
Vì chuyện lần trước, Tú Cẩm cũng được phong một chức Sung Thị. Với
thân phận hiện tại của cô ta thì cũng không chênh lệch mấy với dự tính
của Phi Tâm. Hoàng thượng cũng không chỉ cung phân viện cho cô ta, vẫn
để cô ta ở trong Cúc Tuệ Cung. Sung Thị tuy không thể làm chủ một cung,
nhưng trên cơ bản thì cũng có vài người chung một cung, và cũng có nô tì hầu hạ. Bây giờ cô ta cũng xem như vẫn còn là nô tì của Phi Tâm. Vì Phi Tâm hơn cô ta nhiều cấp bậc, dù cô ta độc chiếm một viện trong Cúc Tuệ
Cung cũng không thể tỏ vẻ uy nghi của chủ nhân. Về điểm này, Phi Tâm
cũng không còn cách nào khác. Những việc này, vẫn phải trông chờ khả
năng của từng người. Phi Tâm cũng chỉ có thể giúp đỡ phần nào, nhưng sau cùng cũng