
bắt được khách to, cả nhà bận đến đầu tắt mặt
tối. Liên Bằng chạy ra ao nhà bắt vài con cá trắm, không có con dài cả
thước, nhưng cũng không đến nỗi quá bé. Liên Hoa ra ruộng sau nhà mò ốc
bươu. Ốc bươu sinh trưởng trong ruộng này có tên là Phúc Thọ Loa, tên
nghe rất hay, ốc cũng khá to, chuyên phá hoại lúa ruộng, nên họ thường
ra đồng bắt ốc, vừa bảo vệ lúa ruộng vừa có thể lấp đầy bụng.
Những thứ này chẳng đời nào lên được bàn ăn trong đại nội, dù chỉ là
nhà bình dân có chút tiền cũng chẳng thèm nó, nên Phi Tâm và Vân Hi gần
như chưa bao giờ thấy. Đừng nói đến họ, ngay đến Uông Thành Hải và
Thường Phúc cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Bàng Tín trước đây theo cha chinh chiến, không lạ lẫm gì với nông
trang, nên cũng có thể giới thiệu cho họ, tuy không phải thứ ngon nhưng
được cái tươi lạ.
Phi Tâm nhìn những con vật tròn tròn vỏ cứng cáp được xào thành một
đĩa to, dùng tăm nĩa thịt bên trong ra thành một nhúm như gân bò, nhích
một miếng lên ngửi, cảm thấy tanh mùi đất, cũng không dám ăn nhiều, cẩn
thận cắn một miếng nhỏ rồi bỏ xuống. Thấy cả nhà này ăn ngấu nghiến,
chẳng mấy chốc đã làm sạch đĩa to. Lúc ấy cô cũng thấy lạ lùng nữa, bất
giác nhìn nhìn bọn họ, cảm thấy bộ dạng của họ thật thú vị.
Thịt cá cũng rất tươi, vì chẳng có gia vị gì cả nên chỉ hấp lên ăn,
thế mà lại vẫn thấy rất thơm ngon, và còn một bát canh củ ấu to. Bữa ăn
này cũng coi như một bữa phong phú của gia đình họ rồi, ngày thường thì
tuyệt nhiên không thể nào ăn con cá này, nhất định phải nuôi cho béo bán lấy tiền. Nay vì bọn họ đến, Liên Hoa Liên Bằng mới được hưởng lộc, đôi má phúng phính, hai mắt tròn xoe, dáng vẻ khi nhìn vào bàn ăn cứ hệt
như đang đánh trận.
Vân Hi và Phi Tâm vì lúc trưa ăn một bụng củ ấu nên cũng không thấy
đói, y cũng nhìn là chính, ít gắp đũa, chỉ thử vài miếng. Uông Thành Hải và Thường Phúc dù là nô tài trong cung nhưng thường ngày cũng quen ăn
ngon mặc đẹp, những thứ này chẳng có hứng thú, chẳng qua chỉ muốn lấy
lòng chủ nhân mà thôi. Bàng Tín và hai thuộc hạ của y thì ngược lại,
không hề để tâm, ăn một lượt vài bát to. Lần bới cơm sau cùng, Phi Tâm
còn thấy khuôn mặt của mẹ Liên Hoa méo xệch, khiến cô phải lén che miệng cười trộm.
2
Sau khi dùng bữa, Liên Hoa bắt đầu dụ dỗ Vân Hi lên núi chơi, bảo
rằng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy hồ Thanh Dương. Cha Liên Hoa trông
dáng vẻ bọn họ biết chắc không phải người tầm thường, ăn mặc có thể
thay đổi, hành vi cử chỉ thì khó có thể che đậy được phong thái. Với
lại, nhìn tùy tùng đi theo cũng có thể nhận ra, bọn họ thật chẳng phải
nô tài ầm thường, nên hằn giọng ngắt lời Liên Hoa. Vân Hi và ông ta trò
chuyện vài câu, thấy Phi Tâm thực sự không quen ở trong nhà này, bèn đưa cô ra bờ ao dạo chơi. Thực sự thì lúc ấy Phi Tâm không phải chê bẩn, mà chủ yếu là cô không quen ở chung một nhà với đàn ông lạ, dẫu rằng trong nhà còn không ít người khác, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
.Trong núi khác với ngoài thị trấn, đêm đến nhà nhà lên đèn. Liên Gia Trang nghèo khó, dân làng sợ hao dầu, nếu không có gì thì tất cả đều
tắt đèn, ra ngoài lúc ấy, một màu đen kịt, ngoại trừ ánh đèn nhấp nháy
phía sau nhà Liên Hoa và ánh sáng thấp thoáng ẩn hiện phía trên kia núi. Liên Bằng vác đèn tiễn họ, chẳng mấy chốc, xung quanh đã tụ tập nhiều
côn trù, ếch nhái kêu in ỏi.
Lúc trưa họ chơi thỏa thích xong, Liên Hoa cất công ra sau núi gánh nước sạch về, đun sôi để họ tắm rửa. Liên Hoa biết người giàu có không thích tắm nước lạnh, chắc chê nước sông bẩn.
Tranh thủ lúc họ lột ấu trong chậu, con bé đã đưa đệ đệ đi gánh nước. Hành động này thật sự khiến Vân Hi cảm động, Liên Hoa tuy bé, lăn lộn
trong chốn núi sâu, nhưng thực sự rất lanh lợi và đáng yêu, lại còn rất
biết lấy lòng người khác. Nhìn thấy con bé, y cứ cảm giác như nó chính
là Phi Tâm tí hon! Nghĩ lại thấy buồn cười, hai người này có thể nói là
khác một trời một vực, nhưng chỉ mỗi điểm quan sát vẻ mặt người khác mà
cư xử thì lại thấy rất giống nhau!
Tuy nói rằng nước đã đun sôi, nhưng người vùng này không quen tắm
trong thùng. Nơi này chẳng ai kham nổi tiền củi đốt để nấu nước tắm, nên chỉ tắm gội trên sông. Uông Thành Hải nghĩ ra diệu kế, lấy tấm da của
chiếc bao phục không thấm nước ra, quấn một vòng to mắc sau nhà, ở trên
đó đâm vài lỗ thủng để họ tắm rửa. Vân Hi cảm thấy Liên Hoa gánh nước
rất vất vả, bèn nhường nước nóng để một mình Phi Tâm dùng, bản thân y
thì chạy theo Liên Bằng ra bờ sông, trần trụi tắm nước sông mát lạnh như bao người đàn ông ở nơi này.
Liên Bằng tiễn họ về đến túp lều bên bờ ao, thấy thấp thoáng có tia
sáng lóe lên, nhất thời tò mò: Lều này bằng cỏ, nếu đốt đèn trong đó thì phải ánh đèn phải chập choạng mới đúng, làm sao có thể lóe lên tia sáng ngay ngắn như vậy? Nhưng nó điềm đạm hơn Liên Hoa nên cũng không dám
hỏi, nhét đèn lồng vào tay Vân Hi: “Ngủ, ngủ đi. Tôi về. ” Nói xong,
cúi đầu định bỏ chạy. Vân Hi kéo nó lại: “Cho ngươi cái này, đừng mách
với tỉ tỉ của ngươi. ” Nói xong, nhét đồ vào tay nó, đưa tay xoa xoa đầu nó. Liên Bằng nheo mắt nhìn theo ánh sáng