
xe ngựa,
hắn thì đi theo Phi Tâm và Vân Hi từ xa. Mẫu ruộng trước mắt này không
phân chia trang hộ, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại. Nhìn thấy bọn
họ đều mỉm cười thân thiện , đường càng đi càng hẹp, có đoạn đường chỉ
là một khoảng cách giữa ao và rãnh sông, xe hoàn toàn không đi lọt nơi
này.
Họ đi được một lúc, đằng trước có một con sông bắt qua, thông với
rãnh sông lúc nãy. Nói là sông thì cũng không phải, chỉ rộng và sâu hơn
một tí thôi. Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy cầu, chắc sâu lắm cũng
chỉ tới eo là cùng. Khi Phi Tâm tiến lên trước, có một người đàn ông
đang chuẩn bị lên bờ, ở trần, y phục giày dép đều đội cả trên đầu. Phi
Tâm vừa thấy đã hoảng hốt, khẽ la lên rồi nép chặt phía sau Vân Hi.
Vân Hi lúc đầu cũng hơi sửng sốt, người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn
thấy Liên Bằng, nhìn tiếp thì thấy mấy người lạ đi sang bên này, cũng có chút ngại ngùng, vội lấy áo quần che lại, khẽ chui vào lùm cỏ rậm rạp,
miệng hét lên: “Ối, thối Bằng Tử, chết với đống ngân lượng thật, dám đưa người đến đây! ”
Liên Bằng vội nhón chân lên, la: “Lại ở trần, tôi còn chưa dám ở trần mà ông dám ở trần, làm mợ đây hoảng sợ, gia tỷ đánh chết ông! ”
Vân Hi bất chợt quay sang nhìn Phi Tâm, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô,
không kìm nổi nở nụ cười nơi khóe môi. Dẫu sao y cũng là người rất có
giáo dục, không muốn cười nhạo trước mặt người khác, nên nụ cười đó chỉ
chớm nở đối với Phi Tâm. Y vuốt hàng mày đang nhíu lại của cô rồi khẽ
giọng: “Nhập hương tùy tục, là chúng ta đã khiến hắn hoảng sợ! ”
Một lúc sau gã đàn ông đó bước ra, co giò bỏ chạy, mặt mày đỏ bừng
bừng. Phi Tâm cúi đầu không dám nhìn, tim đập liên tục, và cảm thấy rất
ngượng ngùng. Thực ra cô cũng không nhìn thấy gì nhưng sự vỗ về của Vân
Hi khiến lòng cô bình tĩnh lại, đúng là họ đã khiến hắn ta hoảng sợ.
Người nghèo khó nơi này cứ hay lo sợ sẽ làm vấy bẩn áo quần nên qua sông đều như thế cả.
Không lâu sau, Liên Hoa đội chiếc chậu to chạy tới. Ngoài ra còn có
một người đàn bà đi theo. Độ chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, mặc áo vải thô dài, tóc được buộc chặt bằng sợi đai vải hoa màu xanh, thắt
lưng còn đeo tạp dề, vừa đi vừa phủi phủi tạp dề. Người đàn bà vóc dáng
nhỏ nhắn, ngũ quan cũng thanh tú, xa xa nhìn thấy họ đã nở cất tiếng
chào, mặt mày hớn hở tươi rói: “Chào cậu và mợ! “ Tiếng nói bà ta hơi
khàn, đậm chất giọng phương nam, “Nơi này rất vui, đằng sau còn có
ruộng, tí nữa mò ốc mà ăn. Tối nay ở đây một đêm nhé, có nhà to, sáng
sủa rộng rãi.”
“Không quấy rầy đâu, chúng tôi chỉ thèm được ngắm cảnh nơi này. Lúc
nãy đã nói với Liên Hoa sẽ ở túp lều trông chừng ao giúp nhà bà. ” Vân
Hi mỉm cười trả lễ, tuy Liên Hoa chưa giới thiệu, nhưng nhìn dáng vẻ thì chắc là mẫu thân con bé.
Người phụ nữ nhìn thấy y, mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười: “Trông cậu thật khôi ngô. ”
Phi Tâm thấy lời lẽ bà ấy vô lễ, bất giác nhíu mày. Người phụ nữ thấy vẻ mặt Phi Tâm, vội vàng bổ sung: “Mợ đây cũng thật là xinh xắn. ”
Phi Tâm không nói gì, còn Vân Hi thì cười bảo: “Nội nhân (vợ tôi) da mặt mỏng, đừng chê cười.”
Người phụ nữ khua tay, chỉ vào chiếc chậu của Liên Hoa: “Thứ này
không dễ điều khiển, đại gia cẩn thận một tí. ” Nói xong quay sang gọi
Liên Bằng, “Lát nữa trông cho kỹ vào, đừng chỉ lo chơi. ”
====
Phi Tâm nhìn thứ đó một lát, một chiếc chậu chốc lát sẽ ném xuống
rãnh sông. Nhìn người ta chèo rất thoải mái, nhưng làm sao có thể tha hồ chơi như vậy được. Cô cứ mãi kéo vạt áo Vân Hi, muốn khuyên y, nhưng
thấy y đang rất có hứng thú, và Bàng Tín bên cạnh cũng chẳng thốt lời
nào, khiến cô cũng chẳng biết khuyên nhủ thế nào.
Rãnh sông quanh co khúc khuỷu này đang chật ních người, rộn lên những tiếng cười đùa hoan hỉ, còn náo nhiệt hơn cả xem kịch. Không đúng, bọn
người này đang nhập vai thì đúng hơn, cùng hỉ cùng bi với người diễn,
lúc thì hét to, lúc thì than thở, lúc thì kêu gào nhắc nhở. Và người
diễn kịch chính là….Vân Hi và Phi Tâm!
Vân Hi đã mồ hôi đẫm trán, tay áo xắn đến tận nách, chân trần vén
quần đứng trong chiếc chậu, loạng choạng lắc eo, trong tay cầm chiếc sào dài chèo loạn xạ, múa máy hệt như đang múa đao trên sân khấu, lúc thì
hươ trái lúc thì chống phải, lảo đảo đến khiếp sợ. Phi Tâm ngồi trong
chậu, ngồi trong này đã đủ mất mặt, lại còn lo sợ những kẻ đứng nhìn đầy ra trên bờ kia. Phi Tâm cảm thấy đây đúng là một kiếp số lớn của cô,
“nỗi sỉ nhục to lớn” cũng không thể diễn tả hết được.
Lúc đầu chỉ có vài ba người đi ngang qua thấy thú vị, sau đó bắt đầu
hô hào bạn bè đến xem, bỗng chốc nam nam nữ nữ chen đến chật ních. Liên
Hoa chèo một chiếc chậu sứ nhỏ bên cạnh chỉ đạo, Liên Bằng thì ngâm cả
người dưới nước, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nhắm ở phía sau lưng để bảo vệ và đẩy chậu đi. Thực ra chậu này không chứa nổi 2 người, nhưng Liên Hoa muốn làm hài lòng khách hàng, nên đành bắt đệ đệ ở phía sau đẩy theo.
Không chỉ bọn họ, Uông Thành Hải cũng thành con khỉ lắm lem bùn, lăn
đến người dính đầy bùn đất, ở phía sau kéo kéo đẩy đẩy. Thủ phạm đầu não chính là hắn! Ban đầu cũng chẳng mấy ai nhòm ngó, sau đó