
yến ngân nhĩ, rồi bảo Tiểu Phúc Tử cùng cô ra ngoài dạo mát. Phi Tâm tuy sống ở
phương Nam nhưng cũng chỉ lần đầu đến Giang Đô. Lúc lên kinh đã từng ghé ngang, nhưng đi theo đường thủy nên cũng không ghé sang bên này. Song
lúc ấy Phi Tâm hoàn toàn không có tâm trí ngao du, cô cũng chẳng ôm ấp
tâm tình để ngắm những cảnh sắc giang hồ. Nói cô là người thực tế phù
phiếm cũng được, nói cô nhìn không thấu cũng được, con người sống trên
cõi đời này đều có những mục tiêu và ý nghĩa sống khác nhau, và ý nghĩa
tồn tại của cô chính là trong cung cấm.
Phi Tâm mặc một chiếc áo ngắn màu trắng tuyền có tay áo ôm sát và
thêu chỉ vàng, phía dưới lót thêm chiếc váy trắng bồng bềnh, được dệt từ chất liệu tơ tằm lạnh, mỏng nhưng không xuyên thấu, mềm mại và trơn
láng. Cô để Tiểu Phúc Tử đi theo, men theo hàng trúc, đi dạo trong
vườn, tiểu lầu ở đây đều được bao quanh bởi những hòn đá kỳ lạ, hai bên
toàn là những giàn hoa, lúc ấy đang nở rộ những búp hoa trắng tinh, mùi
hương thoang thoảng, tất cả đều là hoa quỳnh!
Phương bắc chỉ có thể trồng hoa quỳnh thành những chậu cảnh trong nhà kính, thời tiết ẩm ướt Phương nam thì có thể trồng dưới đất, nhưng
trồng trên những giàn hoa xếp dài hai bên, vây quanh một cách rầm rộ như vậy thì Phi Tâm cũng chỉ mới thấy lần đầu. Có lẽ trong khoảnh khắc hoa
quỳnh thoáng nở, nhất định sẽ như những hoa tuyết tung bay, hương thơm
phưng phức cả khu vườn. Bây giờ cành lá vẫn còn xanh tươi, nụ hoa căng
phồng, có lẽ nửa khắc, một canh giờ tới sẽ nở rộ hoàn toàn.
Cô đứng trước giàn hoa, thân leo xanh ngắt cũng bò đầy phía sau bờ
tường, những chiếc lá to như bàn tay đang nở ra, ánh đèn trên tường lầu
hắt xuống, dường như đang tỏa ra thứ ảo ảnh.
“Hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chỉ vì Vi Đà. ” Phi Tâm không hiểu sao tự dưng nghĩ đến câu nói này, cô nhìn nụ hoa khẽ thốt nên lời.
Tiểu Phúc Tử bên cạnh đang tất tả dùng phất trần xua đuổi côn trùng
giúp cô. Hoa cỏ ở đây mọc rậm rạp, sau cơn mưa, tất cả côn trùng nhỏ
nhìn thấy ánh sáng, ngửi thấy mùi hương đều lũ lượt xuất hiện. Tiểu Phúc Tử biết chủ nhân mình da dẻ non nớt nên hắn bận đến toát mồ hôi, thoáng nghe Phi Tâm cất tiếng thì trở nên sững sờ. Cô ấy vốn không thích những truyền thuyết như vậy, chỉ cho rằng tất cả đều là những trò đùa mà
người xưa chế ra, sao bây giờ lại có hứng thú như vậy nhỉ?
Phi Tâm nheo mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, thoáng che miệng cười: “Mấy hôm
trước bổn cung xem kịch, vừa đúng ngay vở Vi Đà bái phật tổ làm sư phụ
và sau đó diệt ma, nên tự dưng nhớ tới mà thôi.”
Tiểu Phúc Tử khom lưng xuống, cũng cười. Trên đường đi, Quý Phi bị
hoàng thượng lôi đi nên đã xem không ít vở kịch, đoàn thuyền lớn trong
lần Nam tuần này, ngoại trừ thuyền lớn của hoàng thượng có thiết kế
những sân khấu kịch thì ở phía sau cũng còn một thuyền hoa rộng lớn,
trên thuyền lầu kịch cao ba tầng. Mấy hôm trước hoàng thượng cao hứng,
kéo sang đó xem, vừa khéo ở đó đang hát vở Vi Đà, lại còn do kép ưu tú
của Khánh Phong đoàn diễn, thật sự khiến họ có dịp mở rộng tầm mắt!
Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng phía sau có tiếng ai đó vang
lên: “Xem ra Quý Phi có tiến bộ rồi, cũng biết được hoa quỳnh chờ đợi Vi Đà! ” Âm thanh vừa thốt lên, Phi Tâm và Tiểu Phúc Tử giật mình, Phi Tâm vừa quay sang vẫn chưa kịp quỳ xuống thì Vân Hi đã tiến tới. Hai bên có hai thái giám xách đèn, Uông Thanh Hải vẫn đứng kề bên.
Vân Hi mặc thường phục, không búi tóc. Áo bào phất phơi, bước đi nhẹ
nhàng, trên người tỏa lên mùi rượu nhàn nhạt, âm thanh cũng có chút
phiêu bồng, dường như đang say ngà ngà. Phi Tâm khẽ liếc nhìn, thấy ánh
mắt long lanh như hai vì sao, nào có chút men say, tự dưng trong lòng
rung động, cúi đầu bái chào: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. ”
Y nhìn xung quanh rồi nói: “Nơi này của nàng tốt hơn nơi trẫm nhiều.
Trước có cành trúc, sau có ao sen, hai bên còn có giàn hoa. Không giống
bên trẫm, chỉ toàn là sỏi đá và sỏi đá, mấy hôm nay trẫm sẽ ở lại đây! ” Y nói rồi nhấc chân bước vào.
Phi Tâm ngẩn người một hồi, chợt nghe Uông Thành Hải quay lưng vẫy
phất trần, một đám nô tài phía sau đã tiến vào, khiêng khiêng vác vác đủ thứ đồ đạc, hì hục từ cổng nhỏ hai bên nối đuôi nhau bước vào. Phi Tâm
há hốc miệng nhìn bọn người đó.
10
Hoàng thượng sống ở Long An Các, tuy Phi Tâm chưa bước chân đến đó,
nhưng trước kia cũng từng nhìn thấy án họa. Trong đó có một thác nước,
có sông có núi, có hoa thơm cỏ lạ, còn có cả Thất Chiết Kiều, rõ ràng
cảnh sắc và bài trí bên đó đều hơn hẳn nơi này, lại còn có cả hai sân
vườn, và các gác lửng, hai bên đều có lầu cao. Giờ đây y lại bắt đầu
trợn mắt nói xằng, khiêng cả đồ đạc sang, rõ ràng muốn dọn sang đây
trong những ngày dừng chân ở nơi này.
Lúc ấy Phi Tâm cũng chẳng biết nói thế nào, đành cúi đầu đi theo. Vân Hi bước chân lên lầu. Tầng một là sảnh đường có 16 cột trụ, không có
cửa, tất cả được bao bọc bởi những màn lụa mỏng, dọc bên ngoài có xây
những chiếc bục, chính giữa trải thảm lụa màu xanh lam, trong sảnh đường cũng xây thêm bình phong điêu khắc để che chắn, lò hương bằng đồng rực