
g sẽ đối tốt với cháu.”
Niên Nhược Nhược không nói lời nào, mũi hơi cay cay,
có vẻ muốn khóc.
“Cháu nha, chỉ cần ngoan ngoãn, Quan gia sẽ không bạc đãi
cháu. Hôm qua lão gia còn nói, từ hôm nay trở đi
cháu sẽ cùng các thiếu và tiểu thư ăn
cơm ở bàn lớn.”
Nghe má Quế nói,
Niên Nhược Nhược thật sự thấy đủ loại
tư vị trong lòng. Rửa mặt chải đầu, mặc đồng
phụcđã được ủi ngay ngắn chỉnh
tề xong, cô liền xách cặp sách xuống lầu ăn
bữa sáng.
Nhị lão gia và Nhị phu nhân còn chưa xuống lầu, ba vị
thiếu gia chi thứ hai cũng thường xuyên không dùng bữa sáng ở nhà. Lúc này trên
bàn cơm chỉ có hai người là vợ của Quan Chi Phương, Vu Linh Luân và
Quan Chi Quất ở nhà.
Vu Linh Luân chính là trưởng nữđáng yêu của nghị
sĩ Cho, trong nhà cũng là vượng tộc, gả đến
Quan gia thật nhiều năm, đáng tiếc đến
giờ vẫn chưa có con, cũng không biết rốt cuộc là vấn đề ở
Quan Chi Phương hay vấnđề ở cô ấy. Tóm lại vài
năm nay, mối quan hệ của hai vợ chồng này càng ngày càng căng thẳng. Vợ chồng
không hòa hợp, đã không phải là chuyện
gì đặc biệt.
Vu Linh Luân vừa từ từ ăn
cháo, vừa lấy ánh mắt kỳ quái chăm chú nhìn Niên
Nhược Nhược đang cúi đầu
uống sữa tươi một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng
nói: “Nhược Nhược, đêm qua, em kêu thật
lớn, biết là lúc đó vợ chồng tình thú,
nhưng cũng phải kiềm chế một chút, lúc đấy cũng muộn rồi...”
Nghe vậy, Niên Nhược Nhược thiếu chút nữa phun ra ngụm
sữa trong miệng.
Gì vậy? Tối hôm qua, cô kêu giống như thấy quỷ, không
phải vì Quan Chi Nghiên đột nhiên dọa cô sao,
cái gì mà vợ chồng tình thú! Hơn nữa, không phải trong phòng cách âm rất tốt
sao? Lầu ba cũng nghe được?
“Không biết xấu hổ!” Quan Chi Quất cũng một thân đồng
phục trung học, thừa dịp trên bàn không có người lớn, vẻ mặt khinh miệt chen
vào nói: “Niên Nhược Nhược, nhất định
là cô câu dẫn Nhị ca tôi, bằng không như cô mà cũng muốn làm chị dâu tôi? Cô
đương nhiên là không xứng!”
Hôm qua, Quan Chi Quất là người cuối cùng biết được
tin tức, Niên Nhược Nhược đột nhiên thành Nhị tẩu
tương lai của mình, cô giận thiếu chút nữa sùi bọt mép. Đợi
tỉnh táo lại thì thayđổi ý nghĩ, như vậy, Niên Nhược Nhược sẽ không cơ hội đi
câu dẫn Vũ Phong. Thôi quên đi,
có thể bảo vệ được sự trong sạch của
anh Vũ Phong, đành
phải hy sinh Nhị ca một chút.
“Tôi cho cô biết, cô đừng
mơ tưởngđược nghe tôi gọi là chị dâu!” Quan Chi Quất lời nói lạnh nhạt mà châm
chọc: “Tương lai Nhị ca tôi nhất định
sẽ lại chọn một phụ nữ tốt hơn làm vợ, đến
lúc đó cô sẽ
thành hạ đường phụ, thậtđáng
thương nha, ha ha......”
“Hạ đường phụ” Ba chữ này
vô hình chung đã kích thích Vu
Linh Luân. Sắc mặt cô biến đổi liên tục, lại không
muốn đắc tội với em chồng, nên bỏ lại đồ ăn
sáng đã ăn được
một nửa, buồn phiền mà đứng dậy đi
lên lầu.
Niên Nhược Nhược vẫn cúi đầu
tiếp tục uống ly sữa của mình. Quan Chi Quất nói cái gì, cô một chữ cũng không
có ý định phản bác. Cô nghĩ rằng
nếu tương lai thật sự giống như Quan Chi Quất nói, cô thật sự rất muốn a
di đà Phật, cảm tạ trời đất!
Quan Chi Quất thường tùy hứng làm bậy, mặc kệ có xúc
phạm tới người khác hay không. Cô vẫn còn đang
cười, giây kế tiếp, tiếng cười càn rỡ
kia đột nhiên ngưng lại, giống như bị đồ ăn
mắc lại trong cổ họng. Không khí xung quanh không khỏi giảm xuống vài độ,
ẩn ẩn sự hoảng sợ, hoang mang.
“Chi Quất, chuyện của anh không cần em phải quan tâm.”
Phía sau Niên Nhược Nhược đột nhiên truyền đến
một thanh âm quen thuộc. Thanh âm ấy nghe không cảm thấy được
tình cảm cho lắm, nhấp nhô lên xuống, cô quay lại mới biết rằng Quan
Chi Nghiên đãđến.
Thật kì quái, sao hắn lại xuất hiện ở đây trong khi
không bao giờ ăn sáng ở nhà. Hai tay Niên Nhược Nhược cầm ly sữa, kinh ngạc
quay đầu, nhìn thấy người đàn
ông mặc trang phục thể thao màu đen, trên cổ còn quàng
khăn lông màu trắng, hiển nhiên là mới chạy bộ về.
“Ăn nhanh chút, ăn
xong tôi đưa côđến trường.” Hắn
bỏ lại một câu rồi đi lên phòng.
Gương mặt Quan Chi Quất ngượng ngùng, tức giận, cứng
ngắc ngồi tại chỗ. Ánh mắt mạnh mẽ liếc mắt nhìn Niên Nhược Nhược, nhất địnhđem
món nợ này tính cho Niên Nhược Nhược.
Nói đến cũng kỳ quái,
Nhị ca thoạt nhìn chính là người rất dễ bị ức hiếp, nhưng Quan Chi Quất từ nhỏ đến
lớn, chỉ sợ duy nhất người lớn hơn mình tám tuổi là
Nhị ca này.
Kỳ thực Nhị ca là do bố cô
ngoại tình ở bên ngoài sinh ra, hai tuổi được đưa về Quan
gia. Lão nhân thường nói từ nhỏ đến lớn, so với Đại
ca Quan Chi Phương hay tư lợi, Tam ca Quan Chi Khẩu hay kích động
làm bậy, Nhị ca là người hiền lành. Thật là người tốt.
Khi hắn còn bé, luôn
làm cho người lớn yên tâm, việc học cũng rất xuất sắc, rất nổi tiếng trong
những người cùng tuổi ở Quan gia.
Nhưng vào một mùa đông
nhiều năm trước, cô nửa đêm khát nước, lấy ly
tới phòng khách rót nước uống. Khiđi ngang qua thư phòng, cửa chưa hoàn toàn đóng
lại, trong lúc vô tình cô nghe được cha mẹ ở bên trong đang
tranh luận, nói về một người phụ nữ bị
bệnh nặng. Cô nghe cái hiểu cái không, rất lâu sau mới hiểu được,
hóa Nhị ca không phải do