
ó gì không đúng?” Cô tức giận vô cùng.
“Hình như là tôi hôn cô trước, sau đó mới bóp cổ cô.”
Trầm mặc.
Lại trầm mặc.
Sự tĩnh lặng này làm cho người ta thật khó chịu.
Tiểu nha đầu bị Quan Chi Nghiên trêu chọc tức giận dữ
dội, đột nhiên nhớ lại đêm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, vừa có một ý
nghĩ khác thường. Chẳng lẽ là bởi vì hắn hôn không vừa lòng, mới muốn bóp cổ
cô?
Dừng lại! Tội phạm quan trọng, háo sắc cũng phải tìm
người đẹp chứ, sao lại có thể hành động với một người không thể khiến đàn ông
sinh ảo tưởng như cô?
Thấy dáng vẻ lúng túng của cô, hắn lại thay đổi thái
độ, giọng nói ân cần dạy bảo: “Cô còn nhỏ, có rất nhiều việc nhìn không thấu,
mọi người có rất nhiều mặt......”
“Có rất nhiều mặt?” Niên Nhược Nhược không phục quay
mặt đi, không nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nói: “Kì thiếu gia nói, người
cũng chỉ có mặt trước, mặt sau, bên trong, bên ngoài, tiểu thuyết gia viết tám
mặt Eve là nói bậy đó.”
Quan Chi Nghiên vẻ mặt quái dị nhìn cô, bỡn cợt: “Phải
không? Sao tôi không thấy cô có mặt trước mặt sau?”
“Làm sao có thể không có!” Niên Nhược Nhược cảm thấy
mình bị coi thường rất lớn, giận tím mặt, quay đầu lại trừng hắn, căn bản không
phát hiện đề tài đã bị thay đổi.
Đúng nha, mặc dù cô không thông minh, vừa vặn dáng dấp
trưởng thành một chút cũng không có kém nha, ngực là ngực, mông là mông. Quan
Chi quất thường mắng nàng “Ngực lớn nhưng không có đầu óc”, nhưng người đàn ông
này lại không nhìn ra?
Đúng là ngụy quân tử! Bình thường ngụy trang thành
dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng thân dưới đảm bảo rất thích phụ nữ ngực to.
“Có nhiều mặt ở đâu vậy?” Quả nhiên, sau khi Quan Chi
Nghiên từ nhìn trên xuống dưới đánh giá cô, ánh mắt lặp tức dời đi chỗ khác.
Người này không chỉ đạo đức giả, hơn nữa miệng lưỡi
còn không bình thường! Niên Nhược Nhược buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
ngoài trợn mắt nhìn hắn ra không thể làm gì hơn, chỉ có thể mắng chửi hắn ở
trong đầu. Bộ dáng khả ái như vậy khiến cho Quan Chi Nghiên tâm tình cực tốt.
Hắn thích dáng vẻ rụt rè của cô, cũng thích nhìn khuôn
mặt lo lắng của cô. Trên thực tế tất cả dáng vẻ của cô, hắn đều rất thích.
“pim pim”
Vừa tiến vào con đường lớn của Quan gia gặp một chiếc xe
thể thao Lotus mới toanh chạy ra, liên tục bóp còi.
Quan Chi Nghiên dừng xe, hạ cửa kính xuống. Cùng lúc
đó trong xe đối diện cũng lộ ra một gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, ngũ
quan cân đối, hiển nhiên là một người lai Âu Á.
“Lorry!” Hắn mở miệng kêu Quan Chi Nghiên.
Vốn là Niên Nhược Nhược đang ủ rũ cúi đầu, vừa nghe
thấy liền ngẩng đầu lên, mắt mở to.
Ai nha! Thanh âm này, hôm đó thấy tiếng nhưng không
thấy người, là người có giọng nói khác thường? Người này cô đã từng đứng từ xa
nhìn thấy ở Quan gia, lại chưa bao giờ nói chuyện cùng hắn, hắn là cháu ngoại
của Quan lão thái gia, con trai độc nhất Quan gia đại tiểu thư Quan Thiên Hồng,
Nguyên Thánh Thành.
Chuẩn bị nửa ngày, cấu kết cùng Quan Chi Nghiên làm
việc xấu, hóa ra là loại người như vậy!
“Có chuyện gì?” Quan Chi Nghiên liếc mắt nhìn bên
cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, miệng lại hỏi
Nguyên Thánh Thành.
Vẻ mặt Nguyên Thánh Thành khó có thể nói nên lời, trầm
giọng nói: “Vừa rồi nhận được tin tức, Chi Hà ở Hongkong...... Xảy ra tai nạn
giao thông.”
Cách một ngày, các tờ báo trong nước đều giật tít với
tin tức thông báo Quan Chi Hà qua đời.
Mới vừa kết hôn không đến một năm, Quan Chi Hà liền
cùng với người vợ mới cưới Phó Vũ Tiêm bị phái đi quản tình hình công ty Hương
Hồng. Không ngờ chuyến đi lần này lại là một đi không trở lại.
Con trưởng của Lão thái gia mất sớm, bên dưới chỉ còn
hai con trai và một con gái. Hiện tại con trai thứ hai lại bỏ mình đi, Lão thái
gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh, dĩ nhiên là đau lòng muốn chết, bi phẫn
khó nhịn, nhưng đáng thương nhất vẫn là đại phòng nhị thiếu phu nhân, Phó Vũ
Tiêm.
Niên Nhược Nhược không nói chuyện nhiều với Phó Vũ
Tiêm không, ở nơi công cộng mới nhìn thấy vài lần. Nàng xinh đẹp, thận trọng,
cả người phát ra một loại khí chất nhu nhược. Tang sự của Quan Chi Hà được làm
rất lớn, các nhân vật nổi tiếng, nhân viên quan trọng trong giới chính trị ào
ào xuất hiện phúng viếng.
Trong linh đường trang nghiêm, tiến hành lễ truy điệu,
Phó Vũ Tiêm dáng vẻ đơn bạc, sắc mặt tái nhợt. Mọi người nhìn, cảm thấy thật sự
đáng thương.
Tang lễ qua đi, Phó Vũ Tiêm coi như là góa phụ ở lại
đại phòng Quan gia. Nguyên Thánh Thành lập tức được điều đi quản lý ở HongKong.
Người đàn ông Quan gia là thiên hạ, nữ nhân bình
thường không phải xuất ngoại công tác, chỉ cần ở nhà làm thiếu phu nhân không
phải động chân động tay làm việc gì, sinh con đẻ cái, chăm sóc già trẻ là được
rồi.
Nhưng ở trong một đại gia đình, luôn có vài ánh mắt
nhìn vào cặp đôi trước đây từng là người yêu.
Một ngày, có người vô tình thấy nhị thiếu phu nhân
đích tôn Phó Vũ Tiêm và nhị thiếu gia chi thứ hai Quan Chi Nghiên ở núi giả bên
cạnh ao gặp nhau. Hai người nói mấy câu, nhị thiếu phu nhân