
ợc là từ công ty chạy vội tới.
Có phải do tình anh em không ta?Thật là giả mù sa mưa
nha! Niên Nhược Nhược ở trong lòng vụng trộm le lưỡi, phỏng đoán xem hắn lại
nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì. Cô nhìn những dòng chữ xanh xanh đỏ đỏ thông báo
tới giờ bay đang nhanh chóng nhảy trên màn hình trong đại sảnh sân bay, nhìn
dòng người đi tới đi lui. Bỗng nhiên, cô ý thức được người bạn duy nhất
của mình thực sự sắp phải đi, mũi cay cay, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Đại phòng cùng chi thứ hai từ trước đến nay nước giếng
không phạm nước sông, đều ở trong lĩnh vực của mình là chính. Lúc này Quan Chi
Đường cùng Quan Chi Nghiên chạm mặt. Sau khi gật đầu chào hỏi một tiếng, mỗi
người liền đứng sang một bên, ngay cả một ánh mắt trao đổi cũng không có. Mà
đứng ở giữa là một đôi bạn trẻ. Trong mắt người qua đường, họ còn tưởng rằng
đang diễn tiết mục người yêu bị anh cả bá đạo, ngang ngược ngăn cấm, y như trên
tivi.
Niên Nhược Nhược sụt sùi khóc, đồng thời cũng không
quên căn dặn cái người từng chung cảnh ngộ (đội sổ) với mình: “A kì, cậu phải
bảo trọng, tôi tin ước mơ của cậu sẽ trở thành sự thật.”
Quan Dạ Kì “ờ” một tiếng, hai tay đút trong túi quần
bò, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút quan tâm, “Tiểu Niên, nhớ kỹ, nếu
có ai khi dễ cậu thì lập tức nói tên của tôi ra, xem người nào không biết sống
chết, tôi sẽ trở về xử lý hắn.”
Hai người đàn ông trưởng thành đứng ở bên ngoài cách
đó mấy met, nghe lời nói còn chưa thoát tính trẻ con. Một người thì hơi hơi bật
cười, một người thì thờ ơ lạnh nhạt.
Tiểu Niên ngơ ngác, có vẻ còn chưa hiểu người che chở
cho mình đến tột cùng là ai. Hơn nữa, một khi hắn để mắt tới cái gì đó, làm sao
dễ dàng đưa cho người khác được.
Trên đường từ sân bay trở về, Quan Chi Nghiên muốn
Niên Nhược Nhược lên xe của mình. Tâm tình của cô đang không tốt, ban đầu vốn
chống lại, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt đối phương dần dần trầm xuống, liền thực
ngoan ngoãn mà leo chiếc Porsche của hắn.
Trong xe thật thoải mái, cô đề phòng người đang ngồi
ghế bên cạnh, bộ dáng chuẩn bị như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi xe, làm cho
Quan Chi Nghiên lái xe bên cạnh, đang ảm đạm cũng phải bật cười.
Lấy chìa khóa khởi động xe, hắn liếc mắt một cái, hai
mắt của tiểu nha đầu này đỏ như mắt một con thỏ nhỏ, không lịch sự hỏi: “Tình
cảm của cô với A Kì rất tốt?”
“Kì thiếu gia là bạn tốt của tôi.” Cô cẩn thận trả
lời.
Tuy rằng Quan Dạ Kì thoạt nhìn thì cà lơ phất phơ, là
một hoa hoa công tử, thay bạn gái như thay quần áo, nhưng chỉ có hắn không những
không xem thường cô, mà còn thường xuyên cố tình đứng cuối lớp để chịu tội thay
cô. Đối với cô, hắn thật sự có rất nghĩa khí a.
“A? Hai người đúng là [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'> nha?”
Khóe môi hắn cong lên, giễu cợt nói.
“Không phải.” Thật là khó nghe! Niên Nhược Nhược đè
nén sự giận dữ, phản bác lại: “Là cùng tỉnh táo mới đúng.”
Cách diễn đạt của cô khiến cho hắn cười rộ lên, tiếng
cười thật chói tai.
Cười cái sh*t! Niên Nhược Nhược căm giận lơ đi cái
khuôn mặt kia, quay đầu nhìn cảnh vật đang lao vùn vụt bên ngoài cửa xe, không
thèm để ý đến hắn.
Yên tĩnh không đến 10 phút, khi dừng xe chờ đèn giao
thông, hắn vươn tay về phía cô : “Đưa đây.”
“...... Cái gì?” Niên Nhược Nhược không hiểu.
“Cách thức liên lạc mà A kì vừa mới đưa cho cô đó.”
“Làm sao?”
“Cho tôi.”
Nàng căn bản không nghĩ nhiều, mở lòng bàn tay ra, đưa
một tờ giấy nhỏ màu trắng.
Quan Chi Nghiên cầm lấy, bàn tay nhào nặn, xé ra. Tờ
giấy đang hoàn hảo bị xé vụn, dứt khoát ném vào thùng rác trong xe một cách gọn
gàng.
Niên Nhược Nhược giật mình, trừng mắt nhìn hành động
của hắn, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần xem hắn vừa làm gì, “Vì sao anh
vứt đồ của tôi?”
“Về sau ít quan hệ với A Kì đi, tốt nhất là cắt đứt
hẳn.”
“Vì sao? Kì thiếu gia là người tốt.”
“Người tốt?” Quan Chi Nghiên nhướn mày, “Cô có biết
cái gì gọi là trầm trồ khen ngợi người xấu không?”
Anh mới là người xấu, những lời này Niên Nhược Nhược
không dám nói ra, chỉ dám len lén mắng ở trong lòng.
“Cô cảm thấy tôi là người xấu đúng không?” Quan Chi
Nghiên nhấn chân ga, chiếc Porsche 930 một lần nữa tiến vào trong dòng xe.
Không phải cảm thấy, mà đúng là như vậy! Niên Nhược
Nhược cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, nhếch cái miệng nhỏ nhắn không lên tiếng.
“Cô đến Quan gia vài năm nay, tôi cũng không đắc tội
gì với cô nha?” Hắn mười phần nhẫn nại, tiếp tục trêu chọc cô mở miệng.
Có lẽ hành động của hắn rất ác liệt, có lẽ là thái độ
của hắn rất chói mắt, còn có thể là bạn tốt nhất của cô rời đi...... Niên Nhược
Nhược nhất thời lửa giận từ trong lòng bóc lên, tức giận chỉ trích nói: “Tối
hôm đó...... Anh, anh......”
“Tôi như thế nào?”
“Anh suýt bóp chết tôi!”
Cô mới mười năm tuổi nha, còn chưa sống cho bản thân
mình, sống với ước mơ của mình, nếu lúc ấy lực nắm của hắn lại lớn một chút,
nói không chừng cô đã hương tiêu ngọc vẫn, người đàn ông này thật đáng sợ!
“Không đúng.” Hắn nghe xong, đuôi lông mày dãn ra, vẻ
mặt muốn cười nhưng không cười, càng thêm đáng ghét.
“C