
hề oán giận? Cô nghe lời hắn, chịu sự uy hiếp của hắn, vụng trộm nhỏ giọng oán giận nhiều lắm hai câu, tiếp theo lại
tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục để hắn sai bảo.
Chẳng lẽ đây là cô một lòng chịu tổn thương, một lòng muốn bên cạnh hắn? Có lẽ, toàn bộ sự nhẫn nại và nhân nhượng đều là vì cô thương hắn sao?
Niên Nhược Nhược giật mình kinh ngạc , bị chính phát hiện của mình làm
cho giật mình! Cô yêu Quan Chi Nghiên? Không thể nào, cô chỉ sợ hắn
thôi.
Sợ sự bá đạo của hắn, hắn nói một cô không dám nói hai, e rằng vẫn là sợ hắn không yêu cô……
Trong lúc ruột gan rối bời, tâm tư vô cùng phập phồng lo sợ, Niên Nhược
Nhược nghe được Quan Thiên Lệ còn nói: “Quan gia chúng ta cũng không
muốn bị người khác vu cho tiếng xấu, sau khi giải trừ hôn ước, Quan gia
giúp con trừ bỏ gánh nặng tiền học phí và tiền sinh hoạt, còn có thể cho con một số tiền lớn, điều kiện duy nhất là con phải rời khỏi nơi này về sau bất luận như thế nào cũng không liên quan gì đến A Nghiên, con hiểu được ý ta muốn nói gì mà, phải không?”
Nhìn trước mắt chính là cô gái tuổi còn nhỏ, Nhị lão gia liên tưởng tới
tương lai sẽ có một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối xứng đôi với Quan Chi Nghiên, đám hỏi này đối với Quan gia và A Nghiên mà nói chỉ có lợi
chứ không có bất kỳ tổn hại nào, nghĩ vậy lòng tràn đầy sung sướng.
Niên Nhược Nhược quan sát hai gương mặt trước mắt, trong đầu lại đột
nhiên hiện lên vẻ mặt uy hiếp của Quan Chi Nghiên, chần chờ hồi lâu
không thốt nên lời.
“Thừa dịp A Nghiên còn chưa trở về, chi bằng con rời khỏi đây hôm nay đi?” Quan Thiên Lệ nhiệt tình thúc giục rõ ràng.
“Con……” âm phát ra như tiếng muỗi kêu, cô cắn cắn môi dưới.
“Không phải sợ, mọi sự ở đây đều có chúng ta làm chủ cho con, ta an bài
cho con rời khỏi đây, thì cũng cam đoan A Nghiên sẽ không tìm thấy con.” Quan Thiên Lệ lo lắng nói: “Cô đang nói chuyện với con đó!”
Hít sâu một hơi, Niên Nhược Nhược cố ấy dũng khí, cuối cùng khúm núm phun ra bốn chữ: “Con, con không dám.”
Không phải không thích, cũng không phải không muốn như vậy, mà là không dám.
Quan Thiên Lệ và Nhị lão gia không đoán trước được phải nhận được một
đáp án như vậy, nhất thời có chút giật mình kinh ngạc, giây tiếp theo cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Không dám?”
“Vâng, A Nghiên…… Anh ấy sẽ tức giận.” Niên Nhược Nhược chép chép cái
miệng nhỏ nhắn, cung kính hướng Quan Thiên Lệ cùng Nhị lão gia cúi thấp
mình xuống làm động tác vái chào nói: “Lão gia và cô cô là vì con, Nhược Nhược biết, nhưng là con rất sợ anh ấy tức giận, anh ấy nóng giận thật
sự là rất khủng khiếp, con không thể đối mặt được…… con thực sự không
dám.” Cô vừa nói, trong lòng cảm thấy xót xa hít mũi, sau đó lau nước
mắt cúi đầu lui xuống.
Quan Thiên Lệ nghẹn họng nhìn trân trối vào cô gái dần biến mất ở cửa,
nửa ngày sau mới kinh ngạc hỏi: “Nhị ca, A Nghiên tính tình không phải
tốt lắm sao? Nha đầu kia thế nào sợ hắn thành ra như vậy?”
Tính tình A Nghiên ôn nhu, ngày hôm qua ra sức bảo vệ nha đầu kia tư
thái xem ra hẳn là rất lo lắng cho nha đầu kia, nhưng cô làm sao có thể
nói sợ hắn chứ? Nhị lão gia một chữ cũng không bật ra được khỏi họng.
Đứa con này, từ nhỏ đã không đoán được tâm ý của nó, hai tuổi dẫn nó đến Quan gia, cho nó một cuộc sống với điều kiện tốt nhất, khi lớn lên lại
đưa nó vào học trường đại học tốt nhất, mọi thứ, cái gì cũng đều là tốt
nhất, tuy nhiên không lúc nào thấy nó thật sự vui vẻ, chỉ có một lần duy nhất chính là hướng ta mở miệng, cũng chính là cái lần nó muốn gửi nuôi một bé gái mồ côi.
“Nhị ca,’ thượng hoa quốc tế ‘ Chu tiểu thư thực sự rất thích hợp, cũng
tốt với A Nghiên lắm, Chu tiên sinh cũng có ý muốn cùng nhà chúng ta kết thân.” Quan Thiên Lệ đổ thêm dầu vào lửa nói: “Cơ hội lần này mà bỏ lỡ
thì thật là tiếc!”
Thượng hoa quốc tế, thực lực về kinh tế so với Phó gia xem ra là mạnh
hơn, nếu đính hôn với họ, có thông gia như vậy chống đỡ phía sau, không
phải lão gia sẽ có cái nhìn khác về mình sao chứ?
Nhị lão gia nghĩ đến đây không khỏi lạnh giọng thốt lên một tiếng, tin
tưởng nói: “Ta cũng không tin, đến khi cái gì cũng không còn, A Nghiên
còn có thể giữ được nha đầu kia lại.”
Có lẽ (như người xưa nói) bởi vì có mỹ nhân cho nên sẽ không cần giang
sơn, nhưng ở tại Quan gia ta, việc này sẽ không bao giờ thực hiện được.
Rõ ràng Nhị lão gia đã tính nhầm.Cách chức, mất đi quyền lực cùng quyền
lợi, phong tỏa tài khoản, đủ loại thủ đoạn, nhưng vẫn là không uy hiếp
được Quan Chi Nghiên.
Sôi hỏng bỏng không cả hai bên đều chẳng được lợi gì, ngay cả con trai
cũng không chừa cho chút thể diện nào, khiến cho Quan Chi Nghiên bước ra khỏi nhà họ Quan với chỉ hai bàn tay trắng, phía sau còn dắt theo một
người cũng với hai bàn tay trắng không ai khác chính là đứa con nuôi
trong gia đình họ Quan, Niên Nhược Nhược.
Khi trưởng thành thân ảnh vẫn kiên cường mạnh mẽ như trước, hai tay
thong dong đút trong túi quần, chân bước một cách nhanh nhẹn thoải mái.
“A Nghiên……” Niên Nhược Nhược một bước đi hai bước chạy, mới có thể bắt kịp hắn.
“Hở?” Hắn bước chậm lạ