
áy mắt bụng dưới liền căng cứng.
Hắn nằm nghiêng ở phía sau cô động tay động chân, bàn tay vỗ về bầu ngực đẫy đà, vật cứng nóng rực lại nhẹ nhàng để ở mông xinh
Đôi môi nóng bỏng tham lam tiếp tục hôn vai cô, dọc theo đường cong bả
vai, dần dần hướng đi vòng quanh…… Đến chỗ nào, đều lưu lại dấu hôn.
“Không được ngủ.” Thanh âm trầm thấp, gợi cảm như thế, hơi thở ở bên tai đốt nóng như thế. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại, xinh xắn, bá đạo ra
lệnh.
“Ưm……” Niên Nhược Nhược đang buồn ngủ, lời nói không rõ. Bàn tay trắng
nõn theo bản năng túm bàn tay đang xoa bóp ngực mình, không rõ vì sao
hắn không cho mình ngủ.
Mùi nam tính dương cương tràn bao phủ cô, bàn tay to phảng phất mang điện như có như không.
Thân thể của cô ở dưới tay hắn bị biến thành một đóa hoa hồng nhạt, làn
da màu tuyết trắng bị nhiễm thàng từng mảng màu hồng, nở rộ. Tay của hắn đang ở nơi cấm địa tư mật mềm mại của cô cố ý nhào nặn chuẩn bị.
“A…… Không cần……” Cô đẩy cánh tay đang làm bậy của hắn.
“Nhược Nhược…… Bảo bối……” Giọng nói từ tính, nỉ non tên cô, dễ dàng chế
ngự tay nhỏ bé đang phá rối của cô. Quan Chi Nghiên lật ngửa cô ra, đặt ở dưới thân, cử động thân tiến vào thân thể của cô, thật chậm tiến vào
mật huyệt ấm áp, xiết chặt làm người ta phát cuồng…
“Ôi…… Đau quá……” Niên Nhược Nhược bị đau làm cho tỉnh ngủ, nhíu mày, cảm giác bị xé rách, đau đớn giữa hai chân làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô trong nháy mắt trắng bệch, đang muốn hô đau, cái miệng nhỏ nhắn lại
bị hắn hôn sâu, lưỡi cũng bị quấn lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó
khăn.
Cô mồ hôi nhễ nhại mở mắt ra, đập vào mắt là mình hoàn toàn trần trụi cùng người đàn ông kia ở một chỗ.
“Chịu một chút được không?” Hắn buông tha đôi môi bị hôn đỏ bừng, nhìn
thẳng cặp mắt còn mang nghi hoặc, thấp giọng ôn nhu nói, đồng thời nâng
đùi cô lên, thong thả mà lại kiên quyết xâm chiếm!
Đang lúc ngây người, đau đớn từ mật huyệt mềm mại so với lúc nãy còn dữ
dội hơn, “nữ tính” tràn ra, kích thích toàn bộ dây thần kinh trên thân
thể Niên Nhược Nhược.
“A!” Cô mở to mắt, trong đôi mắt đẹp đều là nước mắt thống khổ, đau đớn
khó có thể tưởng tượng làm thân mình bé bỏng căng thẳng, cong lại như
một cây cung, lửa nóng của hắn to lớn giống như một thanh dao sắc, đang
một tấc một tấc thâm nhập vào thân thể của cô. Tuy rằng thong thả lại
không chút do dự.
“Không cần…… Đau quá……” Nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt chảy
xuống, cô hít thở, ngón tay nắm chặt hai cánh tay của hắn, xót thương
cầu xin.
Trước đây, hắn vẫn thường hôn khắp người cô, sau đó đem đi tắm nước
lạnh. Cô không phải không biết gì, ròng rã thời gian một năm nhẫn nại
của hắn, trong mắt cô đều thấy, kinh hãi run sợ đoán hắn đại khái là
muốn chờ cô sau khi tròn mười tám tuổi sẽ ăn cô luôn. Nhưng là thế nào
cũng không nghĩ tới, một ngày thế này nhưng lại đến trước thời hạn mà
không hề báo trước!
“Ngoan, đừng lộn xộn, một lúc sẽ ổn thôi.” Quan Chi Nghiên tóm lấy tay
nhỏ bé của cô đặt ở trên gối, mắt hiện lên lo lắng hiếm thấy. Một bàn
tay to khác nâng cao thắt lưng của cô, dương cương rắn chắc cùng bụng
mềm mại bằng phẳng của cô gắt gao, chặt chẽ không hề có khe hở cũng cho
cô nửa điểm lui. Niên Nhược Nhược đi nhanh theo người hầu đến lầu hai đã nghe tiếng nói
chuyện trong phòng, vừa vào cửa, Quan Thiên Lệ đã ở đó cùng Nhị lão gia
đang trò chuyện, thấy cô tiến vào họ lập tức ngừng lại.
“Nhị lão gia, cô cô.” Cô lễ phép đứng lại nói, trong lòng lại vô cùng bất an.
“Nhược Nhược a, con giải thích cho ta biết, việc ngày hôm qua A Nghiên
đưa con đến Ủy ban làm gì?” Nhị lão gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có
phải muốn cùng con đăng ký kết hôn không?”
“Vâng.” Cô thành thật gật đầu.
Thấy cô trả lời như vậy, sắc mặt Nhị lão gia đột nhiên biến đổi, liếc
nhìn Quan Thiên Lệ cũng đang hướng ánh mắt về phía ông, lại tiếp tục
hỏi: “Vậy vì sao con lại bỏ chạy?”
“Con……” Cô muốn nói lại thôi, khó xử nắm chặt tay lại.
“Con không muốn cùng A Nghiên kết hôn sao?” Quan Thiên Lệ hiểu rõ vấn đề lên tiếng thay cô: “Con cảm thấy dù là gả cho A Nghiên vẫn là gả đến
Quan gia, áp lực đều quá lớn, đúng không?”
Đúng vậy, người nhà Quan Gia xem thường cô, mà A Nghiên…… Không yêu cô.
Nhị lão gia thấy thế thở dài: “Hai năm trước A Nghiên muốn cùng con đính hôn, ta không biết nó tính thế nào, nhưng ta thời điểm đó thật sự là
chịu không được sự bức bách của nó đã đồng ý, nay vật đổi sao dời, cũng
không cần thiết phải ở cùng một chỗ với con. Con nói đúng hay không?”
Phải nha…… Niên Nhược Nhược yên lặng lắng nghe, ngực tắc nghẹn khó chịu
muốn chết, bọn họ muốn bảo cô đi sao? Trước đây không ai hỏi qua cô có
nguyện ý hay không, hiện tại cũng như vậy. Người nhà Quan gia thu nhận
nuôi dưỡng cô, mọi quyết định liên quan đến cô họ đều cho là đương nhiên như vậy, cô chỉ có thể vì mang ơn mà hèn mọn đến mức ngay cả lời nói
“không” cũng không thể thốt nên lời, thậm chí bây giờ đối với việc từ
chối vẫn còn cảm động rơi nước mắt.
Vì sao mà rõ ràng Quan Chi Nghiên đối cô cũng như thế, ấy vậy mà từ
trước tới nay cô lại không