
, thành ra, người đàn ông cô muốn sở hữu trên đời này, ở trong lòng cô lại tựa như khí cầu, bị phá hư……
Cho nên, đối với Niên Nhược Nhược mà nói, Quan Chi Nghiên chính là khắc
tinh, là kẻ thù, là tên khốn kiếp! Đáng giận là hắn vẫn keo kiệt đến
ngay cả lời “Yêu” cũng không chịu cho cô, đã đem cô ăn sống nuốt tươi,
đúng là đại ác ma…..
Nửa đêm canh ba, lầu bốn của biệt thự Quan gia, trong một phòng ngủ
trang được hoàng xa hoa thoải mái, chiếc đèn cổ tiêu chuẩn kiểu Châu Âu
trên tủ đầu giường vẫn còn sáng đèn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, cổ áo nửa hở, lộ ra vòm
ngực tráng kiện mạnh mẽ, nửa dựa ở đầu giường, đang lật xem tài liệu
trong tay.
Chiếc gối lông chim bên cạnh, một cô gái đang cuộn mình trong chăn mỏng
ngủ say sưa, một bàn tay thô to lặng lẽ sờ lên cái trán trơn bóng, cơn
sốt đã lui, trán bắt đầu hơi xuất mồ hôi.
Người đàn ông buông tài liệu, nghiêng thân thể cao to qua, hai gò má
tuấn tú thân mật cọ cọ vào mái tóc ẩm ướt trước trán cô, bàn tay to vén
vạt áo ngủ của cô muốn dò vào bên trong, muốn xem thử quần áo của cô có
bị mồ hôi làm ẩm ướt không.
Cô vốn ngủ không say, trong lúc ngủ mơ đều luôn đề phòng, không đợi tay
hắn cho vào, thân mình đã ý thức co rụt lại, cảnh giác, kháng cự hắn tới gần mình.
“Nháo cái gì? Bị bệnh còn không chịu yên phận!” Người đàn ông thấp giọng nói, bàn tay bá đạo lại đưa vào trong áo ngủ hồng nhạt.
Cô càng lui về bên cạnh, trong mộng cũng muốn cách hắn thật xa, người
đàn ông không vui nhíu mi, gương mặt tuấn tú luôn luôn bình tĩnh không
chút gợn sóng, nhiễm lên vài tia tức giận, vươn tay đem cô ôm vòng vào
trong ngực, không cho cô chạy trốn.
Giằng co mãi.
“Ưm……” Bởi vì bực mình nên đầu óc mê muội do bị bệnh của Niên Nhược
Nhược cuối cùng cũng thanh tỉnh, giằng co nãy giờ đã chảy thật nhiều mồ
hôi, thấy dinh dính ở trên người, thực không thoải mái, mà lại làm cho
cô càng không thoải mái chính là người đàn ông cao lớn đem nửa thân dưới đặt ở trên người cô.
“Không cần!” Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khi tầm mắt cùng cặp mắt đen
sắc bén đó chạm vào nhau, lập tức cả kinh, không chờ người đàn ông đó mở lời, đã cự tuyệt trước.
“Không cần cái gì?” Hắn nhướng cao mày đẹp, ngừng tay, chờ.
“Không cần cái kia!”
“Cái nào?”
“Chính là……Là…… Cái kia……” Cô lắp ba lắp bắp, hai gò má phút chốc đỏ như lửa.
Mới mười tám tuổi, từ hai năm trước dưới sự chú ý của mọi người theo
đúng chỉ thị chuyển đến phòng hắn, nhưng cũng chỉ mới thực sự trở thành
vợ chồng đúng nghĩa. Từ đó mỗi ngày bị hắn vây ở trên giường cắn cắn gặm gặm từ đầu đến chân, như sói như hổ mãi không chịu
buông ra khiến cho cô luôn lo lắng đề phòng, hoang mang sẽ có một ngày không chịu nổi.
Sợ cái gì? Sợ tinh lực và dục vọng vô cùng tốt của hắn.
Một năm ngắn ngủi trôi qua, khiến cho Niên Nhược Nhược hiểu rõ rằng tình ái thật sự là một môn học vấn bác đại tinh thâm, cô không chỉ có chồng
chất những cảm giác khó tưởng tượng với các loại tư thế đa dạng, mà cũng bị tra tấn đủ khổ, đáng giận là, trên giường, dưới giường tưởng như hai người người đàn ông khác nhau, sau khi ăn uống no đủ còn hứng thú dạt
dào nói cho cô, cái này gọi là “vợ chồng tình thú”.
Tình thú? Tình thú cái đầu của hắn á! Niên Nhược Nhược lòng đầy căm phẫn oán thầm, loại chuyện ép mình đến khô cả xác như thế này, hẳn là chỉ có một mình hắn mới cảm thấy thú vị!
Hôm nay lúc chạng vạng, cô từ trường học trở về, cả người không một chút khí lực, đầu đau giống như muốn nứt ra rồi, má Quế sợ tới mức lấy nhiệt kế cặp cho cô, ba mươi tám độ rưỡi.
Vừa vặn gặp phải Quan Chi Nghiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô sợ
hãi co rút, vẻ mặt ghét ghét, hắn lập tức đưa tay kéo cô từ trong phòng
khách về phòng ngủ, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, ném cô lên giường.
Không được uống nước lạnh, không được tắm rửa, không được đá chăn, không được không nghe lời…… Hừ, cũng không ngẫm lại vì sao cô bị cảm lạnh,
Niên Nhược Nhược trốn ở trong chăn, thở phì phì nhớ lại toàn bộ quá
trình tối hôm trước bị hắn cưỡng chế ở ban công, ngồi trên ghế lạnh chịu ép buộc.
Thời tiết tháng 10, thời tiết có chút lạnh lẽo, hắn ở trên giường lớn
trong phòng ngủ muốn cô qua một lần vẫn chưa hết hứng thú, lại đem cô ôm đến trên ban công tiếp tục. Cô trần trụi bị hắn vây ở dưới thân, thân
hình cao lớn cường tráng đè mạnh xuống, ép cô để giữa chiếc ghế thật dài và ngực hắn, ước chừng làm đến hơn nửa đêm.
Cô không dám kêu, hàm răng gắt gao cắn cánh môi bị hôn sưng đỏ, cố nén
không phát ra chút thanh âm. Tiếng nói của cô sẽ làm người đàn ông đang
gây sóng gió trên người cô càng thêm hưng phấn, luôn là như vậy. Huống
chi địa điểm lại là ban công không hề có cách âm, cao thấp trái phải nếu ai muốn nghe lén đều có thể nghe, đến ngày mai, cô tuyệt đối sẽ trở
thành đề tài trọng tâm cho toàn bộ Quan gia lấy ra mỉa mai.
Người khác không nói, đại thiếu phu nhân chi thứ hai là Vu Linh Luân phu nhân của Quan Chi Phương luôn mang vẻ mặt bị chồng ruồng bỏ, ánh mắt u
oán kia khiến cho Niên Nhược Nhược ăn không tiêu.
Trên những tờ tạp chí hiện