
ậu đã gặp.
Ngãi Tiểu Hiên thấp giọng nói xong câu đó, lại
bị Tề Hùng trừng mắt liếc.
"Ông đừng hù đến con tôi, muốn lấy lại vị
trí tổng tài Tề thị thì ông trực tiếp cầm lấy đi, ông muốn làm gì thì làm, đừng
động đến chuyện của tôi." Tề Hiên bởi vì Ngãi Tiểu Hiên bị giật mình, rất
tức giận, vì thế nói xong những lời này, liền kéo tay Ngãi Giai Giai và Ngãi Tiểu
Hiên đi ra ngoài.
"Tề Hiên, mày trở lại cho tao, có nghe hay
không." Tề Hùng đứng tại chỗ, tức giận ra lệnh.
Nhưng mà Tề Hiên cũng không quay đầu lại mà mang
Ngãi Giai Giai và Ngãi Tiểu Hiên đi ra ngoài, lên xe.
"Ba, đi nhà của con đi, tuy chỗ của con
không đẹp bằng chỗ này của ba, nhưng mà không có người hung như thế." Sau
khi Ngãi Tiểu Hiên lên xe, mỉm cười nhìn Tề Hiên.
Cậu biết tâm tình ba mình không tốt, cho nên
cười với anh rất nhiều.
"Thiếu chủ, đi chỗ của em đi." Ngãi
Giai Giai cũng đề nghị.
Thiếu chủ vì cô mà cùng cha mình ầm ĩ đến như
vậy, tuy cô biết rõ chuyện này không phải phát sinh lần đầu, nhưng mà trong
lòng lại vô cùng băn khoăn, giống như mình chính là đầu sỏ làm hại cha con họ
xích mích.
"Giai Giai, nếu như từ nay về sau anh cái
gì cũng không có, em có thể ——" Tề Hiên thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai,
muốn hỏi một chút, nhưng mà mới nói một nửa, đã bị Ngãi Giai Giai cắt đứt.
"Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì, anh vẫn
là thiếu chủ của em, vĩnh viễn là thiếu chủ trong lòng của em. Thiếu chủ, anh
biết không, bắt đầu từ mười năm trước, em đây cả đời nhất định là vì anh mà
sống, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều ở bên cạnh của anh, giúp đỡ anh, ủng
hộ anh."
Cô biết rõ thiếu chủ sẽ mất Tề thị, từ nay về
sau không còn thân phận cao quý nữa, có lẽ sẽ như một người bình thường, nhưng
mà dù cho như vậy, vẫn không thể thay đổi tâm của cô với thiếu chủ.
"Còn có con, mặc kệ phát sinh chuyện gì,
con cũng sẽ cùng mẹ ở bên cạnh ba, hai người đừng quên con nha." Ngãi Tiểu
Hiên ôm Tề Hiên, hồn nhiên mà cười, vùi ở trong ngực của anh.
"Hai mẹ con là sinh mệnh quan trọng nhất
của ba, chỉ cần có hai mẹ con ở bên cạnh ba, dù cho trời sập xuống, ba cũng
không sợ." Tề Hiên cảm thấy rất hạnh phúc, đây chính là thứ thiếu hụt từ
nhỏ của anh, yêu cùng quan tâm người thân.
"Ba, ba cứ thả tâm 100% a, ông trời vĩnh
viễn sẽ không sập ." Ngãi Tiểu Hiên tinh nghịch nói, muốn cho Tề Hiên quên
chuyện không vui lúc nãy.
"Con cái quỷ linh tinh này, thật đúng là kẻ
dở hơi." Tề Hiên cười cười, rất thỏa mãn.
Nếu như cha anh thật sự cầm lại vị trí tổng tài
Tề thị, như vậy anh có thể sống thoải mái, tối thiểu Tề thị không phải bại ở
trên tay của anh, anh có thể bắt đầu một lần nữa.
"Tiểu Hiên, cái kia —— con có nhớ về nhà
như thế nào hay không a?" Ngãi Giai Giai con mắt nhìn lục địa, mặt hơi rút
gân.
Cái chỗ này cô chưa từng tới, cho nên không biết
trở về như thế nào a?
"Mẹ, mẹ là muốn nghe nói thật hay nói
dối?" Ngãi Tiểu Hiên bộ dạng ra vẻ bí hiểm.
"Mẹ muốn nghe lời nói dối." Tề Hiên
hưng phấn hỏi.
"Lời nói dối chính là, con biết rõ trở về
như thế nào."
"Vậy lời thật đâu?" Ngãi Giai Giai
ngây ngốc hỏi.
"Lời nói dối đương nhiên chính là con không
biết trở về như thế nào." Tề Hiên bất đắc dĩ nói.
Dáng vẻ Ngãi Tiểu Hiên nghịch ngợm xem ra là
được di truyền của anh, bởi vì khi còn bé anh cũng tinh nghịch như vậy.
"Ba, ba thật thông minh, nói thật chính là
như vậy." Ngãi Tiểu Hiên cười hì hì nhìn anh.
"Vậy bây giờ nên làm sâu đây a, không có ai
biết rõ đường trở về?" Ngãi Giai Giai không giống Tề Hiên cùng Ngãi Tiểu
Hiên vậy có thể cười vui vẻ, bởi vì không biết đường trở về mà buồn bực.
Cô một người lớn như vậy, đi ra ngoài còn không
biết đường trở về, thật sự là quá ngu ngốc rồi.
"Mẹ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng,
không sợ, biết rõ địa chỉ nhà của chúng ta không được sao, ba, nhà của chúng ta
tại đường X số X." Ngãi Tiểu Hiên an ủi, sau đó nói cho Tề Hiên địa chỉ
gia đình mình.
"Đã làm xong, phải lên đường nha." Tề
Hiên mỉm cười, liền khởi động xe.
"Cái này cũng có thể được sao?" Ngãi
Giai Giai không thể tin ngồi vững vàng, ôm Ngãi Tiểu Hiên.
"Biết rõ địa chỉ, muốn đi nơi nào cũng
được, không biết thì hỏi ." Tề Hiên bộ dáng có vẻ không quan trọng, lái xe
đi.
Nhưng mà Tề Hùng trên lầu nhìn xuống thấy Tề
Hiên lái xe rời đi, tức giận vô cùng.
Ông không chỉ có muốn Tề Hiên lấy Diệp Tầm
Phương, cháu của ông ông cũng muốn, ông tuyệt đối sẽ cố gắng lấy được.
Ngãi Giai Giai đưa Tề Hiên đến chỗ ở của mình, nhưng
mà mới vào cửa thì có chút xấu hổ. .
Cái ổ nhỏ của cô so sánh với ổ vàng của thiếu
chủ, thật đúng là kém xa, anh đã quen ở căn phòng lớn thì không biết anh có thể
ở căn phòng nhỏ của cô không.
"Thiếu chủ, chỗ này của em khá đơn sơ, anh
đừng chê."
"Ngốc, anh là loại người sống an nhàn sung
sướng sao?"
Sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua, ngay cả
đống người chết anh cũng đi qua, còn có thể chê phòng nhỏ sao.
"Em chỉ sợ nhất thời thiếu chủ anh không
quen mà thôi." Ngãi Giai Giai xấu hổ cúi đầu xuống.
"Mẹ , sao mà mẹ luôn cúi đầu vậy, nhiều như
vậy không tốt, ngẩng đầu ư