
n mất, lúc gặp lại cô, đã là
sáu năm sau, nhưng lại thêm một đứa con trai thông minh đáng yêu.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai kích
động nhìn nhẫn kim cương tinh xảo trong tay Tề Hiên, trong lòng không biết là
hương vị gì, giống như ngọt bùi cay đắng cùng nhau xông lên trái tim, giờ khắc
này cô đã chờ đợi lâu rồi, nhưng mà lại làm cho cô có một cảm giác sợ hãi.
Nếu như cô gả cho thiếu chủ, có phải là mọi
chuyện đều giải quyết xong, hay là mọi chuyện giờ mới bắt đầu, Diệp Tầm Phương
sẽ buông tha ư, cha của thiếu chủ sẽ bỏ qua ư, không biết bọn họ sẽ gây bất lợi
cho Tiểu Hiên không?
Ngãi Giai Giai không biết vì sao, nhìn nhẫn
trong tay Tề Hiên, trong lòng cô hiện lên rất nhiều chuyện, hơn nữa đều là
chuyện không tốt. Cô rõ ràng rất khát vọng trở thành cô dâu của thiếu chủ, vì
sao giờ khắc này cô không vui vẻ, mà là sợ chứ?
"Giai Giai, đáp ứng anh được không?"
Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai lặng im đứng tại chỗ, cầu lần nữa.
Tề Hiên cho rằng Ngãi Giai Giai bị hù, cho nên
mới ngây ngốc đứng ở nơi đó.
"Thiếu chủ , em ——" Ngãi Giai Giai
không biết làm sao, cũng không biết nên nói như thế nào mới có thể biểu đạt ý
nghĩ trong lòng cô.
Tề Hiên khẽ cười, đứng lên, sau đó kéo tay Ngãi
Giai Giai, từ từ đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô, sau đó hôn một cái.
"Giai Giai , từ giờ trở đi, em chính là vợ
của anh rồi, ngày mai chúng ta phải đi đăng ký."
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai không có
bất luận phản kháng gì, cứ mặc cho Tề Hên đeo nhẫn lên tay của cô.
Kỳ thật có thể gả cho thiếu chủ là tâm nguyện cả
đời của cô, nhưng mà còn có rất nhiều nguyên nhân trở ngại bọn họ ở một chỗ, cô
không thể không lo lắng!
"Làm sao vậy, làm vợ của anh khiến em đau
khổ như vậy ư, một nụ cười cũng không có?" Tề Hiên trêu chọc.
Anh rất chắc chắn, trong lòng Ngãi Giai Giai
nhất định rất vui, có thể là quá vui vẻ, không biết làm sao đi.
"Thiếu chủ , ba của anh không phải muốn anh
lấy Diệp Tầm Phương ư, anh xác định là muốn kết hôn với em sao?" Ngãi Giai
Giai nhìn nhẫn trên ngón áp út, cảm thấy cái nhẫn này có thể sẽ mang đến cho cô
rất nhiều chuyện, nhưng cô lại rất yêu cái nhẫn này.
"Đừng để ý họ, dù sao anh không quan tâm Tề
thị, bọn họ không có biện pháp bắt anh."
Trước kia nếu như không phải vì Tề thị, anh
tuyệt đối sẽ không cùng Diệp Tầm Phương có bất kỳ giao du nào, hiện tại nghĩ
thông suốt, có thể hoàn toàn buông xuống Tề thị, cho nên anh sẽ không lo lắng
Tề Hùng còn có thể lấy cái gì để uy hiếp anh.
"Mặc kệ thiếu chủ có quyết định gì, em đều
ủng hộ anh." Ngãi Giai Giai nghe Tề Hiên nói như thế, điều quan trọng là
thả xuống, lộ ra nụ cười.
Thiếu chủ cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô cần
gì phải suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều quá chỉ biết tăng thêm phiền não cho
mình mà thôi.
"Đây mới là vợ yêu của anh." Tề Hiên
vui vẻ cười, sau đó hai tay ôm lấy vòng eo của Ngãi Giai Giai, hôn lên môi của
cô.
"Thiếu chủ, không nên." Ngãi Giai Giai
xấu hổ quay đầu đi.
"Anh hôn vợ mình cũng không được sao?"
Tề Hiên vẫn cứ đem đầu Ngãi Giai Giai quay lại, hôn nồng nhiệt một hồi.
Ngãi Giai Giai bị nhiệt tình của Tề Hiên làm tan
ra, nhắm mắt lại, từ từ đáp lại anh, sau đó vươn tay, ôm anh thật chặc.
Cô biết rõ trong phòng khách không nên làm
chuyện như vậy, nhưng mà không muốn dừng lại, thầm nghĩ đi theo Tề Hiên, cùng
một chỗ cảm thụ loại cảm giác thân mật.
Trước đây cô đã thích thiếu chủ hôn cô như vậy,
mặc dù bọn họ đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng mà cô vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn
đẩy anh ra, lại luyến tiếc, không đẩy anh ra, lại cảm thấy xấu hổ, trong lòng
không ngừng giãy dụa, nhưng mà cuối cùng vẫn khuất phục.
"Giai Giai, từ nay về sau mặc kệ gặp chuyện
gì, cũng không cho phép rời khỏi anh, dù cho người khác lấy bao nhiêu tiền để
đổi, cũng không cho phép rời khỏi anh." Tề Hiên buông môi Ngãi Giai Giai
ra, giọng nói mang theo một chút mệnh lệnh.
Anh không thể chịu được đau khổ mất cô lần nữa,
lần này anh tìm sáu năm, lần sau thì sao, anh phải tìm bao nhiêu năm?
"Được." Ngãi Giai Giai bị hôn đến
chóng mặt, trong lòng chỉ biết, thiếu chủ nói cái gì thì là cái đó.
Khi còn bé cô chưa bao giờ nghĩ sau này xuất
hiện một người yêu thương cô như thế, hiện tại thật giống như một giấc mộng,
thật sự sợ sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không có.
"Giai Giai ——" Tề Hiên thâm tình nhìn
Ngãi Giai Giai, tiếp cận lên môi của mình.
Ngãi Giai Giai biết rõ anh lại muốn làm cái gì,
vì vậy nhắm mắt lại, nhưng mà cô mới nhắm mắt lại, chợt nghe một tiếng nổ.
Trần Tiểu Ngoạn nổi giận mà đá văng cửa, nhưng
mà mới đá văng cửa thì nhìn thấy Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai ôm thật chặc ở một
chỗ, tư thế hình như chuẩn bị
muốn hôn môi, vì vậy xấu hổ cười.
"Thực xin lỗi, các người tiếp tục, xem như
tôi chưa xuất hiện qua." Trần Tiểu Ngoạn không có vào cửa, cứ thế đứng ở
ngoài cửa đem cửa đóng lại.
Ngãi Giai Giai ngượng ngùng mà cúi đầu xuống,
buông Tề Hiên ra.
Tề Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng buông cô.
Vốn còn muốn hôn thêm vài cái, xem ra là không
được.
"Tiểu Ngoạn, vào đi." Ngãi Giai Giai
đi tới