
i mất."
"Tiểu Hiên, đừng nóng vội, chúng ta cùng đi
tìm, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì." Trần Tiểu Ngoạn an ủi, sau đó
cùng Ngãi Tiểu Hiên cùng nhau, tìm kiếm khắp nơi.
Nếu như sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ còn không
tìm được người, như vậy bọn họ đành phải báo cảnh sát
Tề Hiên nhìn Ngãi Giai Giai hôn mê, trong nội
tâm vừa hưng phấn lại vừa đau lòng. .
Hưng phấn là bởi vì anh đã tìm được Giai Giai
của anh, đau lòng là vì cô gầy gò như thế, nhìn thì biết ăn uống khổ sở rồi. Cô
bé ngốc này, lúc rời đi rõ ràng một phân tiền cũng không mang, ngay cả ba trăm
vạn mà mình cất giữ bốn năm cũng để lại cho anh, có thể nghĩ, sáu năm này khẳng
định cô ấy chịu không ít khổ sở, thật sự là quá ngốc.
"Giai Giai, từ nay về sau anh sẽ không để
cho em rời khỏi anh, từ nay về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh nhất định sẽ
bảo vệ em." Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai, hứa hẹn. Sau đó duỗi tay kia
ra, chạm đến khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Giai Giai, em biết không, Tề thị bởi vì em
để lại năm ngàn vạn mà được cứu rồi, anh không cần cùng Diệp Tầm Phương kết
hôn, không hề bị cô ta không chế, từ nay về sau sẽ không còn có người đến phá
hoại cuộc sống của chúng ta ." Tề Hiên kể rõ mọi thứ của mình.
Lúc này một người y tá tiến đến, nói, "Tiên
sinh, phiền anh đi làm thủ tục nằm viện một chút, tiện đó đi lấy báo cáo kiểm
tra sức khoẻ của người bị thương."
"Giai Giai, chờ anh một chút, anh rất nhanh
sẽ trở lại với em." Tề Hiên thâm tình ở trên trán Ngãi Giai Giai hôn một
cái, sau đó đi ra ngoài cùng y tá.
Anh biết rõ Ngãi Giai Giai có chứng sợ hãi bệnh
viện, cho nên phải đi nhanh về nhanh.
Sau khi Tề Hiên đi không lâu, Ngãi Giai Giai
liền tỉnh lại, phát hiện mình ở trong bệnh viện, hơn nữa còn đang bị bệnh,
luống cuống, lập tức rời khỏi, chịu đựng khó chịu của thân thể, cố gắng đi ra
cửa.
Khi còn bé cô cũng rất sợ bệnh viện, cho rằng
bệnh viện chính là điện Diêm Vương, đến bệnh viện sẽ chết, hiện tại cô biết rõ,
kỳ thật cũng không phải như vậy, bệnh viện là nơi cứu người, nhưng mà mặc dù cô
biết là như vậy, cô vẫn là rất sợ hãi bệnh viện, một khắc cũng không muốn ở lại
chút nào. Huống chi cô còn phải đi tìm Ngãi Tiểu Hiên, cô không biết mình hôn
mê bao lâu, không biết Ngãi Tiểu Hiên hiện tại thế nào.
Vừa nghĩ tới Ngãi Tiểu Hiên, Ngãi Giai Giai liền
vô cùng lo lắng, sợ hãi cộng thêm lo lắng, khiến cho cô sắp không chịu nổi
rồi, nhưng mà lại phải chịu đựng, bởi vì cô không thể ngã xuống, một khi ngã
xuống là chuyện gì cũng không làm được nữa, lại càng không thể đi tìm con của
mình.
Ngãi Giai Giai đi ra cửa phòng bệnh, hướng cửa
chính bệnh viện đi đến, lúc này một người y tá đã đi tới, gặp cô bước đi khó
khăn, thân thể sắp ngã xuống rồi, vì vậy giúp đỡ cô.
"Tiểu thư, cô vẫn là trước nên trở về phòng
bệnh nghỉ ngơi đi, như cô bây giờ không nên ra ngoài."
"Không được, tôi phải rời khỏi." Ngãi
Giai Giai hất y tá ra, vịn vách tường, cố gắng mà đi lên phía trước, hơn nữa
trên người cô còn mặc quần áo bệnh nhân, cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Y tá nhìn thấy thái độ cô kiên quyết như thế,
cũng không biết nói gì, chỉ có thể để mặc cho cô đi.
Ngãi Giai Giai đi ra cửa chính của bệnh viện,
nhưng mà lại không biết nên đi hướng nào. Cô mới đến thành phố A vài ngày, đối
với hoàn cảnh địa lý nơi này cũng không quen thuộc, cho nên căn bản không biết
rõ làm như thế nào mà trở về. Nhưng mà có một chút cô biết rõ, chính là trước
hết rời khỏi cái bệnh viện này, cho dù là đứng ở cửa bệnh viện, cô cũng cảm
thấy cực kỳ không thoải mái.
Ngãi Giai Giai do dự một chút, hướng một phương
hướng đi, cô không biết cái phương hướng này đúng hay không, nhưng mà cô biết
rõ kế tiếp nên làm cái gì. Cô phải đi tìm trạm điện thoại, liên lạc Trần Tiểu
Ngoạn.
Nhưng mà lúc tìm được trạm điện thoại, cô lại
phát hiện trên người mình một phân tiền cũng không có.
"Sao mình lại đần như vậy, ngốc như
vậy." Ngãi Giai Giai ngồi xổm chỗ buồng điện thoại mà khóc.
Tiền trên người cô đều ở trong túi xách, túi xách
bị kẻ cướp đoạt đi rồi, bây giờ trên người không có đồng nào, cô nên làm cái gì
bây giờ đây?
Lúc này có một cô gái trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy
Ngãi Giai Giai ngồi xổm trong buồng điện thoại khóc, vì vậy gõ gõ cửa, không
vui nói, "Tiểu thư, cô có gọi điện thoại hay không, không gọi thì ra để
cho tôi gọi."
Ngãi Giai Giai nâng lên hai con ngươi tràn đầy
nước mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó
cố gắng đứng lên, từ từ mà đi ra ngoài, nhưng mà không đi xa, mà là tựa vào
trong buồng điện thoại.
Cô gái nhìn thấy Ngãi Giai Giai đi ra, sau đó
bước vào buồng điện thoại, thả tiền, bắt đầu gọi điện thoại của mình, nhưng mà
gọi được một nửa lại nhìn thấy bên ngoài có người vẫn nhìn mình, rất là khó
chịu, vì vậy rống to với Ngãi Giai Giai.
"Cái cô này là không phải có bệnh chứ, nghe
lén người khác nói điện thoại rất tốt sao, nhanh đi đi, đừng ảnh hưởng tôi gọi
điện thoại."
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Ngãi Giai Giai run rẩy mà cúi đầu nói xin lỗi, sau đó từ từ rời đi, đi mà chẳng
có mục đích.