
ứt, Giai Giai có thể vĩnh viễn vui vẻ như
thế, nhưng anh biết đây chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.
Tăng Hải Lâm ở phía xa nhìn Ngãi Giai Giai mà mất hồn, nhìn tất cả thần thái
cùng nụ cười của cô, hận mình kiếp này không có cơ hội được một cô gái tốt như
vậy.
Ngãi Giai Giai một lòng với Tề Hiên như vậy, mặc kệ anh cố gắng thế nào, cũng
vô dụng. Vậy mà anh lại không thể buông tha, vì giúp đám anh em kia, anh nhất
định phải phá hư hạnh phúc Ngãi Giai Giai đang có.
Tăng Hải Lâm đang mất hồn, thì đột nhiên có người vỗ bờ vai của anh một cái,
dọa anh giật mình. Vì vậy xoay người nhìn người tới thì kinh ngạc vô cùng.
“Hác tiên sinh, sao ngài lại tới đây.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo da màu đen, đeo mắt kính vô cùng nghiêm
túc, vẻ mặt cũng không làm cho người ta có cảm giác gì.
Cảm giác có chút thâm trầm hơn nữa lại rất thần bí.
“Tôi nghe anh em trên đường nói cậu đang gặp khó khăn. Dù sao gần đây cũng
không có chuyện gì, cho nên tới xem có thể giúp được cậu việc gì hay không.”
“Hác tiên sinh, không phải là ngài vẫn đang tìm con gái ngài sao. Không có gì
đâu, yên tâm đi. Chuyện bên này tôi ứng phó được.” Tăng Hải Lâm cậy mạnh nói.
Người tên Hác Cường này có thể nói coi như là sư phụ của anh, bắt đầu từ mười
năm trước vẫn âm thầm dạy anh rất nhiều thứ, chỉ là người này hình như đang
trốn tránh kẻ thù, cũng không muốn để cho người khác biết, hành tung của ông ta
rất ư thần bí, cũng có thể nói giống như cái tên Hác Cường này.
“Tôi đã tìm con bé sáu năm rồi, cũng không có chút tin tức. Quên đi, không nói
cái này nữa, nói cho tôi biết một chút tình huống gần đây của cậu đi. Xem tôi
có thể giúp được cái gì cho cậu không” Hác Cường vỗ vỗ bả vai Tăng Hải Lâm, ý
bảo anh ta cùng đi với ông.
Tăng Hải Lâm hiểu, gật đầu một cái rồi lại nhìn Ngãi Giai Giai một cái, sau đó
đi cùng Hác Cường.
Có lẽ sự xuất hiện của Hác Cường, thật sự có thể trợ giúp anh, người này bí
hiểm không ai biết, bối cảnh của ông ta cũng rất thần bí. Có lẽ là có năng lực
giúp được anh.
Tăng Hải Lâm và Hác Cường mới vừa đi, thì Trần Tiểu
Ngoạn đi tới tiệm bán hoa, hơn nữa còn mang theo sự tức giận, vừa vào tiệm bán
hoa liền ra sức oán trách với Ngãi Giai Giai:
“Giai Giai cậu biết không, tên Nghiêm
Chính Phong kia thật đáng ghét, anh ta rõ ràng nhìn thấy mình không đánh, còn
không chào hỏi mình. Mỗi ngày bày ra khuôn mặt thối với mình, tức chết mình mà,
mình rốt cuộc có chỗ nào không giống phụ nữ . Chỉ là vóc dáng hơi cứng một
chút, sức lực hơi mạnh một chút, tính tình nóng nảy một chút mà thôi. Phụ nữ
khác có mình cũng có, tại sao phải dùng ánh mắt như thế nhìn mình.” Trần Tiểu
Ngoạn càng nói càng tức, quả thật giống như là một trái bom vậy.
“Tiểu Ngoạn, đã xảy ra chuyện gì mà cậu nóng
giận như thế.” Ngãi Giai Giai rót cho cô ấy một ly nước để cho cô ấy giải
nhiệt.
Trần Tiểu Ngoạn nhận lấy nước Ngãi Giai Giai đưa
tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục oán trách. “Bây giờ ở dưới cùng một
mái nhà với anh, anh ta rõ ràng coi mình như người xa lạ, gặp mặt cũng không
chào hỏi, ngay cả mỉm cười cũng không có. Cậu nói xem có tức hay không chứ.”
“Anh ấy không đánh, không chào hỏi với cậu, vậy
cậu hãy chào hỏi anh ấy đi. Dù sao luôn phải có một người mở đầu trước nha!”
Ngãi Giai Giai khuyên nhủ.
Hai người oan gia này, không phải là bị Thiếu
chủ nói trúng rồi chứ, trời sinh một đôi, oan gia hoan hỉ, đúng là không tồi.
Tối thiểu Nghiêm Chính Phong này cũng đáng tín nhiệm.
“Tại sao là mình mở đầu trước, mà không phải là
anh mở đầu. Anh ta là đàn ông, đàn ông thì nên có đức độ của đàn ông.” Muốn cô
cúi đầu trước không có cửa đâu.
Thái độ của Trần Tiểu Ngoạn vô cùng cứng rắn,
chết sống cũng không khuất phục
“Vậy cậu muốn thế nào, dùng nắm đấm buộc anh ấy
đánh, chào hỏi với cậu trước sao.”
“Làm sao có thể chứ, không phải là bảo ta phải đánh
với chào hỏi anh ta sao, cùng với mình chủ động mở miệng trước thì có gì khác
nhau đâu, không làm.”
Nếu nói như vậy thì cô rất mất mặt nha, cái tên
Nghiêm Chính Phong chết tiệt kia, tựa như cọc gỗ vậy, ngốc muốn chết, tuyệt đối
không hiểu được thế thái nhân tình, ngay cả thăm hỏi cũng không biết.
“Vậy anh ấy vẫn không mở miệng thì cậu phải làm
sao? Tiểu Ngoạn có phải cậu thích Nghiêm Chính Phong hay không?” Ngãi Giai Giai
cười nhìn cô ấy.
“Ai mà thích con heo thúi đáng ghét đó chứ. Giai
Giai, cậu mà nói như vậy nữa, coi chừng mình giận đó.” Trần Tiểu Ngoạn cảnh cáo
Ngãi Giai Giai.
Cô sẽ không thích Nghiêm Chính Phong, tuyệt đối
sẽ không, nhất định sẽ không. Cô làm sao lại thích loại đàn ông không có phẩm
chất như vậy chứ, lại không biết dỗ người.
“Được rồi, mình không nói là đựơc chứ gì, đừng
tức giận nữa.” Ngãi Giai Giai chỉ có thể bất đắc dĩ nói ngược lại.
Xem ra Trần Tiểu Ngoạn thật sự thích Nghiêm
Chính Phong, chẳng qua là nhất định không chịu thừa nhận thôi.
“Vậy mới là chị em tốt của mình, sao cậu không
để cánh tay ra ngoài vậy.” Trần Tiểu Ngoạn hồn nhiên nhìn Ngãi Giai Giai úp sấp
trên người của cô.
“Không có” —— Ngãi Giai Giai cò