
i Tề Hiên, hi vọng anh có thể tiếp nhận.
"Đúng vậy , bi kịch đã tạo thành rồi, tôi
hận cũng có thể thay đổi được gì !" Tề Hiên cười khổ, cảm thấy những năm
qua mình có chút ngu xuẩn.
Bởi vì chuyện của mẹ, cha cũng rất đau khổ,
nhưng mà anh lại không nhìn thấy nỗi đau khổ của ông ấy.
"Thiếu chủ, cậu hãy tha thứ cho hội chủ đi,
người đã già rồi, không còn nhiều thời gian, hi vọng cậu đừng để cho ông ấy đi
mà còn tiếc nuối."
Tề Hiên nghe xong những lời này của ông Lâm, trở
nên vô cùng lo lắng, thậm chí là sợ hãi.
Người đã già, không có nhiều thời gian, những
lời này của bác Lâm là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy biết tình trạng của cha mình.
"Bác Lâm, lời này của bác là có ý gì, ba
của tôi ông ấy làm sao vậy?"
"Thiếu chủ, cậu đừng vội, tôi cũng chỉ là
đoán mò mà thôi, người đã già, vấn đề về thân thể nhất định cũng rất nhiều,
lúc này lại muốn có người quan tâm ông ấy, chăm sóc ông ấy thật tốt, hội chủ
cũng không ngoại lệ. Những ngày này cậu cũng phát hiện, hội chủ thay đổi rất
nhiều, ông nghĩ muốn cái gì, chẳng lẽ cậu không biết sao?"
Tề Hiên lúc này mới chợt hiểu ra, thì ba anh đều
biểu hiện toàn bộ ra ngoài cũng không phải giả dối.
Lúc này đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ cũng đi
ra, Tề Hiên xông lên, sốt ruột hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, ba của tôi ông ấy thế
nào?"
"Không sao, nhưng hi vọng từ nay về sau
đừng để cho ông lại bị kích thích quá lớn, nếu không nghe lời ——" Bác sĩ lắc
đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Tôi đã biết." Tề Hiên gật đầu đáp
ứng.
"Có thời gian nên cũng ba của anh nói
chuyện nhiều một chút, kỳ thật các ông lão đều như thế, làm con thì cậu nên tìm
thời gian ở bên ông ấy nhiều hơn, cho ông ấy một ít an ủi tinh thần, còn hơn
các lễ vật nhiều."
Thầy thuốc vừa nói xong, bà Lâm liền vội vàng
chạy tới, không kịp thở, lời nói đều nói không ra được.
Ông Lâm nhìn thấy bà Lâm chạy như vậy, lo lắng
bà đứng không vững, vì vậy vịn bà, "Bà chạy nhanh như vậy làm gì, đã lớn
tuổi rồi, thận trọng một chút, hội chủ cũng không sao rồi."
Ông Lâm cho rằng bà Lâm là vì chuyện Tề Hùng mới
gấp gáp như vậy .
"Mẹ Lâm, bà không sao chớ."Tề Hiên
cũng quan tâm hỏi một câu.
"Cậu đi vào cùng với ba cậu cho tốt đi, tốt
nhất lúc ông ấy tỉnh lại có thể gặp được cậu, đây là trợ giúp cho sức khỏe của
ông ấy rất tốt , đối với người tim có vấn đề, hãy làm cho ông ấy vui vẻ là
phương pháp trị liệu tốt nhất." Bác sĩ nhắc nhở Tề Hiên lần nữa, sau đó đi
ra.
Bà Lâm nghe bác sĩ nói như thế, cũng không biết
có nên nói cho Tề Hiên biết Giai Giai đã xảy ra chuyện hay không, nếu như nói
rồi, Tề Hiên sẽ lập tức đi tìm Ngãi Giai Giai, nhưng như thế lúc hội chủ tỉnh
lại không nhìn thấy thiếu chủ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông ấy,
nhưng mà không nói, Giai Giai làm sao bây giờ chứ, con bé sẽ rất nguy hiểm.
" Mẹ Lâm, bà làm sao vậy?" Tề Hiên
nhìn thấy vẻ mặt bà Lâm khổ sở, cảm thấy là lạ .
Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy bà Lâm gấp
gáp như vậy, chẳng lẽ là vì ba anh vào bệnh viện sao?
Tề Hiên đoán như thế, nhưng cảm thấy hình như
không có khả năng.
"Thiếu chủ, cậu đi vào cùng hội chủ đi, tôi
tới an ủi bà ấy vài câu là được rồi." Ông Lâm kéo bà Lâm đi.
Bà Lâm bị ông Lâm kéo đi, cố gắng quay đầu lại nhìn
Tề Hiên, phát hiện anh đã đi vào trong phòng bệnh, bà muốn hô to, thế nhưng hô
không được.
"Bà làm sao vậy?" Ông Lâm kéo bà Lâm
đến một góc không có người, hỏi thăm bà.
"Giai Giai bị người ta bắt đi, tôi vừa rồi
muốn nói cho thiếu chủ , nhưng mà nghe thấy lời nói của bác sĩ kia, tôi lại
không biết có nên nói hay không, thật sự là chết người mà. Đầu tiên là Tiểu
Hiên bị bắt, bây giờ Giai Giai cũng bị bắt, đối phương rốt cuộc muốn thế nào
đây?" Bà Lâm rất lo lắng.
"Giai Giai bị bắt, chuyện khi nào, ở
đâu?" Ông Lâm ý vị hỏi.
"Hôm nay tôi và Giai Giai đi mua món ăn,
kết quả đi không bao xa đã thấy mấy tên lưu manh tới, bắt Giai Giai đi, ông nói
bây giờ nên làm gì đây, nên nói cho thiếu chủ biết hay không?"
"Bà ở nơi này chăm sóc, tôi đi tìm Giai
Giai, trước đừng nói cho thiếu chủ biết, đợi lát nữa hội chủ tỉnh lại rồi nói
sau, để chúng ta ích kỷ một lần đi, dù sao Giai Giai cũng đã bị bắt đi, bây giờ
thiếu chủ đi ra ngoài tìm cũng không biết tìm ở đâu, vẫn là tôi đi trước xem
tình huống một chút."
Tình hình Tề Hùng không tốt lắm, cần Tề Hiên cổ
vũ cho ông ấy, hãy cho bọn họ ích kỷ một lần đi.
Bà Lâm khó xử gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi bà Lâm đi, thì ông Lâm đi ra bệnh viện,
bắt đầu tìm người khắp nơi.
Ngãi Giai Giai bị người ta khiêng đến đâu, cô cũng
không biết, cái gì cũng nhìn không thấy, bởi vì bao tải không có mở ra, nhưng
cô biết mình bị ném vào trong góc, sau lại không người đến trông coi cô.
Vì sao không có người trông coi cô, những người
này bắt cô lại không để ý tới cô, làm gì đây?
Nhưng không có người trông coi cô thì thế nào,
cô vẫn không giãy thoát, miệng bao tải bị buộc chặt, mặc kệ cô cố gắng thế nào
cũng không đựơc, vẫn bị vây ở trong bao bố.
Ngãi Giai Giai vùng vẫy một lúc lâu, tiêu hao
hết sức lực mới buông tha, ngồi liệt trên mặt đất