
anh càng sợ hơn.
Đúng vậy, người này đã không phải là người tinh
lực dư thừa như mười năm trước kia, bây giờ ông chỉ là một ông lão, một ông lão
sắp đến cuối đời mà thôi, nhưng mà anh lại đến lúc này mới ý thức được.
Cha già rồi, không còn giống như trước, mà hận ý
của anh với ông lại vẫn mãnh liệt như vậy, có phải là anh quá đáng giận hay
không?
Tề Hiên nhìn cha mình già nua, hận ý trong lòng
đột nhiên biến thành đau lòng, có phần hận mình ngoan cố, vì sao không cho ông
ấy một cơ hội .
Tề Hiên vừa nghĩ tới cũng không còn cơ hội để
tha thứ cho cha mình nữa, thì cảm thấy rất sợ hãi, sợ ông cứ như vậy nhắm mắt
lại, vĩnh viễn cũng không mở ra.
Ông Lâm nhìn thấy Tề Hiên cõng Tề Hùng xuống
lầu, phóng lên xe, trên mặt lộ vẻ lo lắng, vì vậy lộ ra một nụ cười, rồi mới
phát động xe.
Xem ra thiếu chủ bọn họ vẫn rất quan tâm hội
chủ, chỉ nói là không nói ra mà thôi.
Bà Lâm và Giai Giai vốn đang mua thức ăn ở siêu
thị, đột nhiên nhận được điện thoại của ông Lâm, nói Tề Hùng bệnh tim đột phát,
đi bệnh viện, cũng lo lắng.
"Mẹ Lâm, làm sao vậy, là thiếu chủ xảy ra
chuyện, hay là Tiểu Hiên đã xảy ra chuyện gì?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ
mặt bà Lâm lo lắng, cũng bối rối theo.
"Giai Giai, con đừng đoán lung tung, không
phải thiếu chủ, cũng không phải Tiểu Hiên, là hội chủ, bệnh tim của ông ấy đột
phát, đi bệnh viện, có lẽ là chuyện vừa rồi làm cho ông chịu không nổi, nên
bệnh tim mới đột phát thôi. Giai Giai, món ăn cũng mua đủ, chúng ta mau về
thôi, ta muốn hầm vài món đồ bổ đưa đi cho hội chủ."
"Vâng."
Ngãi Giai Giai và bà Lâm nhanh chóng tính tiền,
đi đến cửa chính siêu thị, nhưng đi không bao xa, đột nhiên vài tên lưu manh
chạy tới, lôi Ngãi Giai Giai đi.
"Mấy người làm gì, thả tôi ra, thả tôi
ra." Ngãi Giai Giai liều mạng hô cùng giãy dụa, đáng tiếc một chút cũng
không có.
"Giai Giai ——" Bà Lâm liều mạng hô,
vứt đồ trong tay xuống, muốn đuổi theo, nhưng mấy tên lưu manh kéo đi quá
nhanh, bà căn bản là đuổi không kịp, cuối cùng không kịp thở ngồi xuống đất,
nhìn Ngãi Giai Giai bị người lôi đi.
"Giai Giai ——"
Người qua đường nhìn thấy mấy tên lưu manh kia
lôi kéo một người chạy, sợ bị đụng phải, đều vọt qua một bên.
Ngãi Giai Giai bị mấy tên lưu manh rất nhanh kéo đến
trong hẻm nhỏ không có người, trên đường đi, người bên ngoài thấy được cũng mặc
kệ.
"Mấy người là ai, mau thả tôi ra."
Ngãi Giai Giai không ngừng giãy dụa, kết quả bị một người dùng vải bố nhét
miệng lại, tiếp theo lại bị một cái bao tải đen trùm lên, lúc này muốn hô muốn
giãy dụa cũng không được.
Ngãi Giai Giai chỉ cảm thấy mình bị người ta
nâng lên, sau đó ném đến một chỗ, tiếp theo đó là cảm giác chòng chành, nên cô
biết mình đang ở trên xe.
Những người này tại sao phải bắt cô, bọn họ là
ai, muốn dẫn cô đi nơi nào?
Ngãi Giai Giai tràn đầy nghi vấn và sợ hãi, sợ
tới mức toàn thân phát run, nước mắt không chịu thua lại chảy ra.
Tên lưu manh sau khi dùng túi đen bao Ngãi Giai
Giai lại, hai người liền một trước một sau mà khiêng cô, sau đó phóng tới bên
xe mang người đi.
Bà Lâm đuổi theo đằng sau đám lưu manh, kết quả
chạy một đoạn, thật sự là chạy hết nổi rồi mới dừng lại. Nghĩ báo cho Tề Hiên
biết, lúc này mới phát hiện vừa rồi lúc ra cửa không mang điện thoại, rơi vào
đường cùng đành phải thuê xe đi bệnh viện, muốn bằng tốc độ nhanh nhất báo cáo
với Tề Hiên, Ngãi Giai Giai đã xảy ra chuyện, bà lo lắng chậm trễ sẽ không kịp.
Tề Hiên và ông Lâm sau khi đưa Tề Hùng đến bệnh
viện, thì lập tức tiến hành cấp cứu, hai người ở lo lắng chờ trước cửa phòng
phẫu thuật.
Trong thời gian chờ đợi này, Tề Hiên suy nghĩ
rất nhiều, càng nghĩ càng sợ.
Bây giờ tối thiểu nhất anh còn có ba, nếu có một
ngày, người ba này anh hận hơn mười năm thật sự
rời đi, anh còn có thể cảm thấy hận ông ấy ư, có lẽ lúc đó anh sẽ cảm thấy cái
gọi là hận của mình không có chút ý nghĩa nào. Nếu như thời gian có thể quay
lại, anh sẽ chọn tha thứ cho cha của mình sao?
Trước kia có lẽ anh sẽ chọn không, nhưng bây
giờ, anh sẽ chọn có.
"Thiếu chủ , cậu vẫn rất quan tâm hội chủ,
cậu rất lo lắng cho ông ấy đúng không." Ông Lâm ngồi ở bên cạnh Tề Hiên,
nhìn anh và mỉm cười.
Thiếu chủ ngoài miệng nói không tha thứ cho cha
của mình, kỳ thật trong lòng cậu ấy lại khẩn trương hơn ai khác.
"Bác Lâm, bác nói xem nếu như mẹ còn sống,
có thể hận ba hay không?" Tề Hiên thâm trầm hỏi.
"Sẽ không." Ông Lâm rất quả quyết.
"Vì sao?"
"Bởi vì lúc ấy hội chủ cũng không phải
thiệt tình muốn nói những lời kia, chỉ là vì muốn đối phó với bác cả của cậu,
nhưng hội chủ lại tính sai một bước, chính là cậu ở trong tay bác cả của cậu,
chính sai một bước ở chỗ này, đưa đến hậu quả như vậy. Tôi nghĩ, nếu như lúc ấy
hội chủ biết rõ cậu đang ở trong tay bác cả cậu, tuyệt đối sẽ không đi bước cờ
nguy hiểm này. Thiếu chủ, bi kịch đã tạo ra rồi, cậu lại đi trách tội ai đó
cũng không thay đổi được sự thật này, huống chi hội chủ bởi vì sự kiện này đã
đau khổ nhiều năm như vậy, cậu hãy tha thứ cho ông ấy đi." Ông Lâm rất
chân thành nói vớ