
qua loại cảm giác
sợ hãi này, mình muốn mình trở nên kiên cường hơn, không thể chuyện gì cũng dựa
vào người khác." Ngãi Giai Giai nổi giận với mình.
"Được, cậu đã muốn thay đổi chính mình như vậy,
mình đây giúp cậu, đi, chúng ta bây giờ phải đến bệnh viện." Trần Tiểu
Ngoạn nắm tay Ngãi Giai Giai, sau đó đi ra ngoài.
Ngãi Giai Giai vừa đi, trong lòng vẫn đang tự nói với
mình, bệnh viện cũng chỉ là một nơi mà thôi, cũng không phải là điện Diêm Vương
gì, cho nên không cần sợ nó.
Lúc Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn đi tới cửa thì
lại gặp phải Diệp Tầm Phương vừa vặn nhấn chuông cửa.
"Ơ, thật là đúng dịp nha, tôi còn chưa có nhấn
chuông cửa mà, các người nghênh đón tôi, thật vinh hạnh đó." Bộ dạng Diệp
Tầm Phương ra vẻ rất kiêu ngạo, châm chọc Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn,
trong mắt lộ vẻ khinh bỉ. Khi thấy hai mắt Ngãi Giai Giai sưng đỏ thì càng thêm
cao hứng.
Cô đã nói với Tề Hùng, Tề Hiên phải lấy cô, bằng không
Diệp Thị sẽ không ngừng đả kích Tề thị trên kinh tế, chắc hẳn Ngãi Giai Giai
nhất định đã nghe được tin tức Tề Hiên phải kết hôn với cô, nên mới đau lòng
khóc đến như vậy.
"Xin lỗi, chúng tôi không phải tới đón tiếp cô,
chúng tôi phải ra ngoài, xin cô cứ tự nhiên." Trần Tiểu Ngoạn kéo Ngãi
Giai Giai đi, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
"Đứng lại." Diệp Tầm Phương dùng giọng nói
ra lệnh, gọi bọn họ lại.
Trần Tiểu Ngoạn lập tức xoay người, nhưng mà Ngãi Giai
Giai từ từ xoay người, hơi run rẩy, gần như rất sợ hãi Diệp Tầm Phương này.
"Nhìn cái dạng này của cô, chắc là đã khóc chứ
gì, hơn nữa là rất đau lòng mà khóc đi, có phải là Tề Hiên không muốn cô nữa,
cho nên cô mới đau lòng khóc đến như vậy, sớm biết sẽ đau lòng như vậy, cô
giành với tôi làm gì!" Diệp Tầm Phương đắc ý nhìn Ngãi Giai Giai, cười rất
tà ác.
"Diệp Tầm Phương, cô muốn làm gì, đừng tưởng rằng
ngực lớn thì ngon lắm, chưa nghe nói những lời ngực to mà không có não này
sao?" Trần Tiểu Ngoạn nhìn Diệp Tầm Phương mặc quần áo thấp ngực kia, hai
quả đào thật to trước ngực đều muốn nhảy ra rồi, vì vậy cũng châm chọc một
phen.
Diệp Tầm Phương này chỉ biết dựa vào sắc đẹp, hoặc là
dùng tiền mua người, nếu như cô ta không có tiền không có sắc đẹp, có lẽ là
sống không nổi nữa.
"Tôi xem cô là ăn không được bồ đào bảo bồ đào
chua nha, làm sao vậy, tôi chính là ngực lớn, có bản lĩnh cô cũng lớn cho tôi
xem đi!" Diệp Tầm Phương ưỡn chính mình tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, rất
cao ngạo.
"Thôi quên đi, tôi nhưng không muốn nâng cao hai
cái túi nước nặng nề sống qua ngày, cô chậm rãi hưởng thụ đi, Giai Giai chúng ta
đi." Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Ngãi Giai Giai, tính đi về phía trước, nhưng
mà Ngãi Giai Giai cũng không muốn đi, mà buông tay cô ra, đi đến phía trước
Diệp Tầm Phương, trong mắt có chút cầu khẩn nhìn cô ấy.
Trần Tiểu Ngoạn cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy Ngãi Giai
Giai muốn đi về phía Diệp Tầm Phương, vì vậy lập tức kéo cô ấy lại, cảnh giác
nhìn Diệp Tầm Phương, tràn đầy địch ý. .
"Giai Giai, đừng đi qua, người con gái này rất
kinh khủng, chúng ta vẫn là cách cô ta càng xa càng tốt, để tránh bị cô ta
giết."
Ngãi Giai Giai không có giãy dụa, mà vẫn để cho Trần
Tiểu Ngoạn kéo lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Tầm Phương,
"Diệp tiểu thư, con của tôi có phải là cô bắt đi không, nếu như vậy, xin
cô trả nó cho tôi được không?"
Thiếu chủ nói, bắt Tiểu Hiên đi chỉ có thể có hai
người, một người chính là bác trai, còn một người chính là Diệp Tầm Phương,
hiện tại có thể chứng thật không phải là bác trai, như vậy chính là Diệp Tầm
Phương.
"Giai Giai, ý của cậu nói là, Tiểu Hiên là bị
người phụ nữ đáng ghét này bắt đi?" Trần Tiểu Ngoạn vô cùng kinh ngạc, sau
đó trừng mắt Diệp Tầm Phương.
"Con của cô, Tiểu Hiên?" Diệp Tầm Phương cảm
thấy khó hiểu đối với mấy chữ này, nhưng dùng đầu óc ngẫm lại có thể nghĩ ra được,
tên nhóc gọi là Tiểu Hiên nhất định là con trai của Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.
Chết tiệt, bọn họ cũng đã có con, chờ sau khi Tề Hiên
cưới cô, cô không phải thành mẹ kế người khác sao?
"Diệp tiểu thư, nếu quả thật chính cô bắt Tiểu
Hiên đi, tôi van cầu cô trả nó lại cho tôi được không?" Ngãi Giai Giai
tiếp tục cầu khẩn.
"Không được, chờ sai khi tôi và Tề Hiên kết hôn,
con của cô tôi đương nhiên sẽ trả lại cho cô, cho đến lúc này, nếu như cô thông
minh sẽ mang con của mình cao chạy xa bay, bằng không, tôi không dám cam đoan
mẹ con các cô sẽ có kết cục gì." Diệp Tầm Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai.
Bọn họ cũng đã có con, nhưng lúc này con của bọn họ
không thấy, đây không phải là ông trời đang giúp cô ư, vậy cô đành phải thuận
theo an bài của ông trời.
"Nói như vậy Tiểu Hiên thật sự là cô bắt đi, cô
là người độc ác quá mà." Trần Tiểu Ngoạn nắm chặt hai đấm, hận không thể
đi lên cho Diệp Tầm Phương vài quyền.
"Trần Tiểu Ngoạn, tôi biết cô có thể đánh, nếu cô
dám đánh tôi một quyền, tôi liền cho con trai của Ngãi Giai Giai hai quyền, xem
ai chịu thiệt." Diệp Tầm Phương không kiêng kỵ địch ý của Trần Tiểu Ngoạn,
nhìn cô ấy khiêu khích.
Xem ra trong tay có