The Soda Pop
Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323950

Bình chọn: 7.5.00/10/395 lượt.

ên Nhất nhận tội thay. Thu có thể hứa hôn với Nhất, chỉ cần

anh gánh trách nhiệm. Vấn đề ở chỗ hiện tại Thu vẫn chưa biết sự việc ra sao,

ngay cả việc nhận tội cũng không biết phải thế nào.

Hôm sau, đến nhà máy rất sớm ngồi chờ trước của văn

phòng của lão Thịnh gù, cô cũng không biết mình đang chờ gì. Có việc làm hay

không lúc này với Thu không quan trọng, quan trọng là nghe ngóng tình hình, nói

gọn một câu: Ba có bị bắt hay không, công an có biết anh đánh lão ta?

Một lúc sau, lao động tạm thời lục tục kéo đến, sôi

nổi nhất vẫn là chuyện lão Thịnh gù bị đánh.

“Mắt híp” xưa nay vẫn được coi là người thạo tin xuất

hiện, lúc này cũng không ngoài tin tức có liên quan, chị ta nói chắc như đinh

đóng cột:

- Bị đánh

ở ngay của nhà, lão ta vừa đi hóng mát về, anh kia từ trong bóng tối nhảy ra,

dùng một cái bao tải trùm đầu lão, vậy là tay đấm chân đá một hồi. Nghe đâu

người kia không lên tiếng, chắc chắn đấy là người quen nếu không cần gì phải

trùm đầu lão ta, hơn nữa không dám để lão nghe thấy tiếng.

Một chị trung niên được mệnh danh là “Tần điên” nói:

- Anh kia

là bộ đội, không biết người thế nào.

Chị này cũng có cảm tình với bộ đội, vì chị đã từng

“nhấn chìm” một anh đội trưởng đội tuyên truyền quân đội, kiếm được một đứa con

riêng.

Có người nói đùa:

- Có phải

cái anh đội trưởng của chị không? Chắc chắn bên A đã kiếm chác được gì ở chị

nên mới bị anh bộ đội trả thù.

Chị “Tần điên” cũng không giải thích, chỉ cười khúc

khích, hình như sợ người khác không nghi anh bộ đội của mình:

- Đàn ông

đánh nhau sống chết cũng chỉ vì phụ nữ. Bên A bị đánh, chắc chắn vì ai đó trong

chúng ta. – Nói xong, chị ta liếc nhìn đám đàn bà con gái đang ngồi đây.<

/>

Chị “Tần điên” có cặp mắt cho dù người ngồi ngay trước

mặt nhưng cũng phải nghiêng người ghé nhìn, mọi người bảo chị ta là “điên dâm”,

là “hoa liễu”.

Thu nghe chị “Tần điên” nói vậy, trong bụng rất sợ, sợ

bà Đồng nói ra chuyện hôm trước. Nếu mọi người biết chuyện lão Thịnh gù chọc

ghẹo Thu, rất có thể nghi bạn trai hoặc anh trai Thu. Tuy không ai biết Thu có

bạn trai, nếu công an vào cuộc điều tra, liệu có điều tra ra không?

Thu vẫn tin rằng, muốn người khác không biết, từ phi

mình không biết, người phạm pháp không thoát khỏi tay công an. Chưa bao giờ

nghe nói, người đánh bị thương người khác cả đời không bị phát hiện, cả đời

không bị trừng trị. Bình thường Thu đã nghe nói ai đó gây án với những thủ đoạn

vô cùng thâm độc, nhưng cuối cùng cũng bị công an bắt.

Cho đến gần chín giờ, nhà máy cử một người đến, thông

báo trong mấy ngày tới sẽ do bác Khuất phân công công việc, ông Thịnh khỏi sẽ

tiếp tục công tác. Bác Khuất phân công Thu đến giúp bác sửa chữa một nhà máy hư

hỏng, cũ nát vì từng dùng lâu ngày.

Trong lúc làm việc, Thu hỏi bác Khuất bao giờ bên A sẽ

đi làm, bác Khuất cho hay:

- Tôi

cũng không biết, nhưng nhà máy bảo tôi làm việc này một tuần lễ.

Thu nghĩ, vậy là lão Thịnh gù phải một tuần nữa mới đi

làm. Thu nói:

- Hôm nay

bác có đến thăm bác Thịnh không, tình hình sức khỏe của bác ấy thế nào? Bị

thương có nặng lắm không?

- Phải

mươi ngày, nửa tháng may ra mới khỏi.

- Bác có

ai nghe nói ai đánh bác ấy không? Mà tại sao bá Thịnh lại bị đánh?

- Cũng

nhiều tin đồn lắm, có người bảo bác ấy trừ tiền công của ai đó. Có người nói

bác ấy chọc ghẹo ai đó, bị người ta đánh, không biết đấy là ai. Cũng có thể

đánh nhầm đối tượng.

- Có bắt

được người đánh bác ấy không?

- Hình

như không. Nhưng cô đừng sốt ruột, rồi sẽ bắt được, có điều sớm muộn gì thôi.

Thu đứng sững sờ, bác Khuất bảo sẽ bắt được người đánh,

chứng tỏ công an đang tìm, vậy là Ba khó thoát khỏi lưới pháp luật. Lòng Thu

như dao cắt, đứng sững sờ, không dám khóc, cũng không dám nói gì thêm. Thu

nghĩ, nếu Ba bị bắt, bị tuyên án, vậy là Thu phải vĩnh viễn đợi chờ, ngày nào

cũng đi thăm nuôi, cầu mong anh không bị tử hình, như vậy anh sẽ có ngày được

tha. Thu có thể chờ anh suốt đời, chờ anh ra tù, Thu sẽ chăm sóc anh suốt đời.

Thu tự an ủi: anh sẽ không bị tử hình, vì lão Thịnh

không chết, tại sao bắt anh phải đền mạng? Nhưng lại nghĩ, nếu gặp lúc cần

“nghiêm trị” thì vẫn có thể. Anh trai của một đứa bạn Thu vì cướp một trăm năm

mươi đồng, nhưng vào lúc “nghiêm trị” vậy là tử hình!



Thu mạnh dạn hỏi:

- Có

phải…công an đã tìm ra đầu mối rồi không? Làm sao bác biết sớm muộn gì cũng bị

bắt?

- Tôi đâu

phải là công an, làm sao biết bắt được hung thủ hay chưa? Ấy là thấy cô sốt

ruột cho bên A, nói để cô yên tâm. Nhiều vụ không bắ, chân tôi bị người ta đánh

què, tôi biết rõ hung thủ, trình báo với công an, họ có bắt không? Cho đến bây

giờ cũng không bắt được, hung thủ đến nay chạy đâu mất, Anh là dân thường, liệu

ai mất công bắt hung thủ cho anh?

Tin tức ấy làm Thu vui, tuy rất không công bằng với

bác Khuất, nhưng lúc này Thu rất muốn được nghe những chuyện lọt lưới pháp

luật, được nghe càng nhiều Thu càng thấy khả năng Ba trốn thoát càng lớn.

Hôm ấy, Thu như người mất hồn, lúc nào cũng lo Ba bị

bắt. Về sau nghe nói, lão Thịnh gù khôn