
n mà mở cái áo bơi ra, cái áo bơi một
mảnh, phần trên giống như cái áo lót, dưới là cái quần xilip. Đây là kiểu áo
bơi cổ nhất, bảo thủ nhất, nhưng Thu chưa bao giờ mặc loại áo bơi này, những
người Thu quen biết cũng chưa thấy ai mặc, họ đều mặc áo cộc tay như của vận động
viên và quần đùi để bơi. Mặt Thu đỏ bừng:
- Làm thế nào để mặc?
Anh để cái ăn đang cầm trên tay xuống, cầm cái áo bơi
lên bảo Thu cứ mặc vào, rồi kéo lên.
Thu nói:
- Em biết mặc rồi, nhưng ngượng chết đi>
Quần lót Thu vẫn mặc chỉ là quần đùi bình thường, áo
nịt ngực chỉ là thứ áo lót, chưa bao giờ mặc xilip hoặc nịt ngực kiểu "đai
vũ trang", bây giờ bảo Thu mặc áo bơi hở hang bằng giết Thu. Thu cảm thấy
đùi mình quá to, ngực quá to, có thể giấu kín phải giấu kín, có thể che đậy
phải che đậy.
Thu nói:
- Anh chưa hỏi em đã đi mua đồ bơi này, trả lại được
không?
Anh hỏi:
- Trả lại làm gì? Trước đây con gái bơi đều mặc đồ
bơi, bây giờ các thành phố lớn con gái đi bơi vẫn mặc, con gái thành phố K này
cũng mặc, nếu không mặc tại sao lại có bán?
Ăn xong, nghỉ một lúc, Ba động viên Thu vào một nhà vệ
sinh gần đấy để thay đồ. Thu không dám mặc cái áo bơi này nhưng lại rất muốn
bơi, được Ba động viên, cuối cùng Thu cũng quyết định mặc thử. Thu nghĩ, chốc
nữa sẽ mặc áo quần ra ngoài, xuống sông rồi bảo Ba quay mặt đi, Thu sẽ cởi bỏ
nha quần áo ngoài, lẩn trốn dưới nước. Nước sông rất đục, anh sẽ không thấy Thu
mặc đồ bơi. Thu suy nghĩ rồi vào nhà vệ sinh thay đồ, mặc áo quần ra ngoài, rồi
đi ra.
Hai người kéo xe ra gần mép nước, như vậy vừa bơi vừa
trông xe, không bị ai lấy trộm xe. Thu ra lệnh cho Ba xuống nước trước, anh
cười, tuân lệnh, cởi áo lót và quần dài, chỉ mặc một cái quần đùi xuống nước.
Anh đi vài bước, quay lại gọi Thu:
- Xuống đây, nước mát lắm!
- Anh quay mặt đi.
Anh nghiêm chỉnh quay về phía khác, Thu cởi nhanh áo
quần ngoài, cô kéo áo bơi che ngực và phần dưới mông, cảm thấy những chỗ ấy
không kín. Thu kéo, thấy không hiệu quả, đành thôi. Thu đang đi xuống thì phát
hiện Ba quay lại từ lúc nào, đang nhìn Thu. Thu đứng sững, trách anh:
- Anh … tại sao không giữ lời?
Anh quay đi, dìm người xuống nước. Thu cũng nhanh
chóng xuống nước, bơi ra giữa sông, bơi một lúc rồi quay lại nhìn, Ba không bơi
theo, vẫn đứng một chỗ. Thu không biết anh đang làm gì, Thu bơi vòng lại, gần
anh, đứng lại để nước ngập ngang ngực, hỏi anh>
- Tại sao anh không bơi?
Anh ấp úng:
- Thu bơi đi, anh đuổi theo.
Thu bơi được một lúc rồi quay đầu lại nhìn, Ba vẫn
không bơi theo. Thu nghĩ, có thể anh không biết bơi, chỉ dám đứng ngâm người
bên bờ sông chăng? Thu thấy thật vui, anh không biết bơi vậy mà rất hăng hái
động viên Thu bơi. Thu bơi vềm lớn tiếng nói:
- Anh là vịt cạn à?
Anh đứng dưới nước, không trả lời, chỉ cười. Thu cũng không bơi nữa, đứng ở chỗ
nước sâu nói chuyện với anh.
Một lúc sau anh mới nói:
- Chúng ta thi nhé?
Nói xong, anh bơi ra giữa sông, Thu ngạc nhiên phát
hiện anh biết bơi, bơi tự do hai tay vung lên rất đẹp, nước không bị tung lên,
bơi rất xa. Thu định bơi đuổi theo, nhưng không thể bơi nhanh bằng anh, đành
bơi theo sau.
Thu cảm thấy bơi đã xa, vừa bơi được anh vòng, đã thấm
mệt, liền gọi anh:
- Quay về, em mệt rồi.!
Anh bơi về, đến trước mặt Thu, hỏi:
- Anh có còn là vịt cạn nữa không?
- Anh không phải là vịt cạn, nhưng vừa rồi tại sao lại
ngồi một chỗ?
Anh cười:
- Để xem trình độ của em đến đâu.
Thu nghĩ, anh đến là tệ, ngồi xem Thu bơi rồi mới bơi,
làm Thu phải ngượng. Thu theo sau anh, bỗng chồm lên, hai tay ôm vai anh, bắt
anh cõng. Nhờ lực đẩy của nước, Thu nhẹ nhàng bám vào vai anh, hai chân quẫy
nhẹ, cảm thấy không làm nặng thêm anh. Nhưng bỗng anh dừng lại không quẫy tay
chân, người đứng thẳng, bắt đầu đi chân nâng. Thu thấy toàn thân áp vào người
anh nên vội vàng buông tay.
Hai người bơi vào bờ, anh ngồi dưới nước, khẽ run.
- Anh mệt không? - TH lo lắng.
- Không … không mệt. Em lên thay đồ trước, anh lên
sau.>
Thu thấy sắc mặt anh không bình thường, liền hỏi:
- Anh bị chuột rút à?
Anh gật đầu, hỏi giục Thu:
- Em lên đi, hay định bơi sang đảo Giang Tâm?
Thu lắc đầu:
- Em không bơi, để sức kéo xe. Chân anh bị chuột rút,
đừng bơi nữa. Chân nào của anh bị chuột rút? Có cần em bẻ chân không? - Thu làm
động tác cho anh thấy, định đến giúp anh.
Anh kêu lên:
- Đừng đụng vào anh, đừng đụng vào anh.
Thu thấy thái độ của anh rất lạ, liền đứng lại, hỏi:
- Anh sao thế? Chuột rút à?
Thấy anh nhìn, Thu mới sực nhớ mình đang mặc đồ bơi,
nên vội ngồi thụp xuống nước, nghĩ bụng, vừa rồi anh đã trông thấy đùi mình
rồi, Thu sợ anh nghĩ đùi mình thô, liền tự trách:
- Đùi em thô quá, phải không anh?
Anh vội nói:
- Đẹp, đẹp lắm, em đừng nghĩ vớ vẩn. Lên trước đi!
Thu không chịu lên trước, vì Thu lên trước anh sẽ thấy
cái áo bơi che không kín mông, Thu giục anh:
- Anh lên trước đi.
Anh cười: - Thế thì em quay mặt đi.
Thu không nhịn được cười:
- Anh đâu có phải là gái, anh đòi em quay đi làm gì?
Anh sợ em thấy đùi anh … xấu à?
Anh vừa cười vừa>
- Khô