
nhau, một người chết rét, một người tự tử. Theo cách nói
của Mao Chủ tịch, cái chết của họ nhẹ như lông hồng mà không phải nặng như Thái
Sơn, làm sao có đủ tư cách chôn dưới gốc cây ấy? Nhưng anh hùng chống Nhật chôn
ở đây chắc chắn cũng sẽ có ý kiến. Vẫn đề ở chỗ Thu còn mẹ và em gái, nếu Thu
chết thì mẹ và em thế nào? Vậy phải nuôi cho em lớn lên đã, để mẹ có chỗ nương tựa
rồi mình hãy chết. Nhưng Thu khẳng định phải đi theo anh, bởi anh chết vì mình.
Thu nằm ở phòng ngoài cứ trằn trọc mãi, nghe mẹ nằm ở
phòng trong cũng trằn trọc. Thu biết mẹ đang lo lắng vì chuyện hôm nay. Thu tin
rằng, mẹ sẽ không tố cáo với đội thăm dò việc anh đến gọi Thu đi chơi, mẹ không
đến nỗi khờ dại và thâm độc như vậy, vì đó là chuyện hai người mà mình chẳng
lợi lộc gì. Như vậy chỉ làm khổ Ba, mà cũng làm Thu dính vào chuyện. Nhưng Thu
có thể tưởng tượng, từ nay về sau mẹ càng lo lắng cho Thu, chỉ mấy phút không
thấy, mẹ có thể cho rằng Thu đã đến với một người đàn ông xấu xa nào đó.
Thu muốn nói với mẹ, mẹ không phải lo cho con, nửa năm
sắp tới anh ấy sẽ không đến, anh ấy đã nói, chờ con tốt nghiệp rồi mới đến.
Chưa biết chừng ngày đó anh ấy đã quên con rồi. Rất nhiều con gái thích anh ấy,
miệng anh ấy ngọt ngào lắm, con bị anh ấy dỗ dành, nếu anh ấy dỗ dành người con
gái khác, vậy chẳng hóa ra dễ như trở bàn tay sao?
Thu hồi tưởng nhiều lần chuyện diễn ra tối nay, hơn nữa
chỉ xoay quanh hai trung tâm là anh ôm và hôn lên má. Không biết vì tư tưởng
Thu không lành mạnh hay vì mẹ vừa nghe nói hai sự việc ấy đã sợ? Hai sự việc
làm mẹ sợ hãi chắc chắn là tội lớn mà Thu phạm vào cả hai, biết làm thế nào bây
giờ? Anh ôm, anh hôn, cuối cùng có hại gì? Thu không hiểu. Lần trước anh cũng
ôm, cũng hôn, hình như không sao cả. Nhưng nếu không hại gì, vậy thì tại sao mẹ
lại sợ? Mẹ là người từng trải, chả nhé không biết điều gì sợ, điều gì không
đáng sợ?
Hình như tối nay Ba có phần kích động, như vậy có phải
cái tính dã thú bột phát? Tính dã thú là gì nhỉ? Dã thú khác người ở chỗ ăn
thịt người, anh không ăn thịt Thu, chỉ dịu dàng hôn, không có gì giống với dã
thú.
Cho đến hôm sau Thu mới có cơ hội lấy thư của anh ra
xem. Đấy là tuần lễ Thu phải khóa lớp học, Thu chờ cho mọi người về hết, rồi
ngồi vào một góc, bóc thư ra xem. Thư của Ba viết rất hay, có thể nói rất dịu
dàng, nồng nhiệt, tình cảm. Anh viết những lúc anh nhớ Thu, rất cảm động, rất
dễ chịu. Nhưng anh cũng viết về Thu, nhưng những gì anh viết về Thu không hợp
với Thu lắm.
Thu rất thích thư của anh nếu chỉ viết anh yêu Thu thế
nào, nhớ ra sao, không viết Thu như kẻ đồng mưu. Nhưng anh viết “chúng ta” thế
nào thế nào, viết như thể đã đụng vào sự kỵ húy của Thu. Thu cũng đã nhận được
những lá thư tỏ tình, phần lớn là của bạn học. Cho dù người viết thư chữ nghĩa
cao thấp, điều Thu phản cảm nhất là người viết thư tự cho mình giàu tình cảm,
đoán chắc Thu cũng đã để ý đến anh ta!
Còn nhớ một cậu học sinh, coi như người giỏi văn,
nhưng cậu ta cũng thật lì lợm, lần nào viết thư cũng đều làm như Thu đã trao
gửi trái tim c rồi. Thu không thèm để ý, cậu ta bảo đấy là sự thể hiện tình
cảm, vì thái độ của Thu đối với cậu ta không giống với người khác. Nếu Thu nói
với cậu ta, lại càng tệ hại hơn, cậu ta lập tức thổi phồng lời lẽ trong thư,
coi như là bằng chứng Thu thích cậu ta. Có thể nhổ nước bọt vào cậu ta, cậu ta
cũng coi đấy là bằng chứng thích cậu ta: tại sao chỉ có nàng mới nhổ nước bọt
vào tôi mà không nhổ nước bọt vào ai? Điều ấy chẳng đã chứng minh quan hệ của
nàng với tôi khác với mọi người đó sao?
Trong tình huống thông thường, Thu rất tôn trọng, rất
cảm kích người viết thư cho Thu, nói chung không làm người ấy phải ngượng.
Nhưng đối với cậu học sinh lì lợm này Thu rất bực mình. Cậu ta không chỉ viết
thư mà còn khoe với người khác cậu ta là bạn chơi bời với Thu, Khiến mọi người
trêu chọc, ngay cả mẹ cũng tưởng thật, nói:
- Nếu con chưa đáp ứng gì với cậu ta, làm sao cậu ta
dám nói như thế, dám viết như thế?
Về sau, Thu không còn chịu đựng nổi, cầm tất cả những
lá thư ấy đến tố cáo với gia đình cậu ta, từ đấy cậu ta mới chịu thôi.
Thu không biết Ba là con người thông minh đến mức độ
nào, tại sao không nhận ra Thu không muốn anh viết vào thư những tình cảm của
Thu? Thu muốn anh viết Thu là con người lạnh lùng, còn anh thì khổ sở yêu Thu,
cuối cùng – chú ý, đến cuối cùng, cho dù Thu không biết cuối cùng sẽ là lúc nào
– Thu mới bày tỏ tình yêu với anh. Thu cảm thấy tình yêu là phải như thế, tức
là phải theo đuổi ngay từ đầu, theo đuổi đến tận cùng, người con gái mới thật
thanh thản.
Thu định xé lá thư của Ba ném vào nhà vệ sinh, nhưng
lại nghĩ, có thể đây là lá thư cuối cùng của Ba, Thu không xé nữa. Nhân lúc mẹ
đi thăm gia đình học sinh, Thu định khâu lá thư ấy vào trong áo bông.
Thu có thể nhận ra mẹ quản lí mình chặt hơn, ngay cả
khi Thu Ngụy Hồng mẹ cũng hỏi đi hỏi lại, hình như sợ con gái như lần trước,
bảo sang nhà Chung Bình lại đi với một anh ở đội thăm dò.
Thu cảm thấy không công bằng, anh trai có bạn g