80s toys - Atari. I still have
Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 9.5.00/10/286 lượt.

ng thấy, buồn thương hỏi cây sơn tra nên yêu người

nào?

Tĩnh Thu hiếu kỳ hỏi ông Trương:

- Bác ơi, cây kia có>

Câu hỏi như chạm đúng mạch của ông Trương, ông thao thao

bất tuyệt:

- Cây này vốn nở hoa trắng, nhưng trong thời kỳ chiến

tranh chống Nhật, rất nhiều chiến sỹ yêu nước của ta bị quân Nhật bắn tại đây,

máu họ thấm xuống đất. Từ khi người anh hùng chống Nhật đầu tiên bị sát hại tại

đây, hoa màu trắng của cây này chuyển dần sang màu đỏ, càng ngày càng đỏ, cuối

cùng nó nở toàn hoa đỏ.

Mấy người nghe mắt tròn xoe, mồm há hốc. Anh cán bộ Lí

nhắc nhở học sinh:

- Không ghi lại à?

Mấy cô cậu như bừng tỉnh, việc thâm nhập thực tế đã

bắt đầu, vậy là họ lấy giấy bút ra ghi chép.

Xem ra ông Trương là người từng trải, hình như ông đã

quen với cách nói chuyện để bốn năm cây bút ghi chép lại, ông tiếp tục bài diễn

thuyết. Đến khi ông kể xong câu chuyện cái cây anh hùng chứng kiến lịch sử

kháng Nhật của nhân dân Tây Thôn Bình đã mất đứt nửa tiếng đồng hồ, mọi người

lại lên đường.

Đi một quãng rất xa, Thu còn quay lại nhìn, cô loáng

thoáng trông thấy có một người đang đứng bên gốc cây, nhưng không phải là liệt

sĩ bị quân Nhật tử hình như ông Trương miêu tả, mà là một thanh niên đẹp trai.

Thu thầm kịch liệt phê phán cái tư tưởng tiểu tư sản của mình, quyết tâm học

tập trung nông lớp dưới, viết thật tốt tài liệu giáo khoa.

Chắc chắn Thu sẽ viết câu chuyện về loài cây này vào

tài liệu giáo khoa, nhưng sẽ lấy đầu đề gì? Có thể gọi là Cây

sơn tra nhuộm máu
chăng? Viết như thế có vẻ đẫm máu

quá, hay là Cây sơn tra nở hoa đỏ? Hay

Cây sơn tra đỏ?

Nghỉ một lúc, vai lại cõng ba lô tay xách túi lưới,

cảm giác của Thu không nhẹ nhàng thanh thản mà càng mệt mỏi hơn. Có thể cõng

hay không cõng ba lô trở thành sự so sánh rõ rệt, trước dễ chịu sau khổ, càng

về sau càng khổ, nhưng không ai dám kêu khổ, sợ khổ sợ vất vả là những thứ của

giai cấp tư sản, Thu sợ mọi người quy cho cô là giai cấp tư sản. Thành phần xuất

thân vốn đã không tốt, lại không dựa vào giai cấp vô sản, như vậy đúng là tự

đoạn tuyệt với nhân dân. Đường lối của Đảng xưa nay là “xuất thân không tự

mình, đường đi có thể tự chọn”, ấy là nói Thu phải hơn cả những người xuất thân

từ những thành phần tốt khác, chú ý không được có những lời lẽ của giai cấp tư

sản>

Nhưng khổ và mệt không thể không nói mà không tồn tại,

lúc này Tĩnh Thu bực một nỗi thần kinh trên người mình sao không chết đi, như

vậy sẽ không cảm thấy trĩu nặng trên lưng và đau đớn trên tay. Thu chỉ có thể

đưa cái tuyệt chiêu suy nghĩ lung tung đã được rèn luyện nhiều năm để giúp mình

quên đi cái khổ cực trên cơ thể. Những lúc say sưa suy nghĩ, Thu có cảm giác

thân xác ở đây mà linh hồn đã lìa xa, trở thành nhân vật trong tưởng tượng, sống

hoàn toàn khác. Không hiểu sao Thu cứ nghĩ đến cây sơn tra thì cảnh tượng những

người yêu nước bị giặc Nhật trói chặt và hình ảnh chàng trai Liên Xô tuấn tú

mặc áo trắng lại chập chờn xuất hiện trong đầu óc. Nhưng bản thân Thu, lúc là

người yêu nước bị giặc Nhật tử hình, lúc là cô gái Nga đau khổ không biết chọn

yêu ai, khiến cô không biết mình đang đến gần với chủ nghĩa cộng sản hay chủ

nghĩa xét lại?

Cuối cùng thì cũng đi hết con đường núi, ông Trương

đứng lại, chỉ xuống chân núi, nói:

- Kia là Tây Thôn Bình.

Mấy người tranh nhau chạy đến bên vách núi để ngắm

nhìn, chỉ thấy một dòng sông nhỏ xanh như dải lụa uốn lượn dưới chân núi, chảy

vòng quanh thôn. Thôn Tây Thôn Bình tắm mình trong nắng đầu xuân đẹp hơn mấy

cái bản miền núi mà trước đây Thu đã từng về để rèn luyện, nơi này coi như sơn

thanh thủy tú. Đứng trên núi ngắm nhìn Tây Thôn Bình, cả thôn nằm gọn trong tầm

mắt. Ruộng vườn từng đám, xanh có, nâu có, trải khắp nơi, những mái nhà rải rác

đó đây, có một chỗ nhiều nhà lại có một khoảng sân rộng, ông Trương giới thiệu

đấy là trụ sở của đại đội sản xuất. Các cuộc hội họp, các buổi tối liên hoan

đều diễn ra ở đấy.

Ông Trương giải thích, theo biên chế của huyện, mỗi

thôn là một đại đội tự sản xuất, trưởng thôn thực tế là bí thư chi bộ Đảng,

nhưng bà con trong thôn vẫn quen gọi ông là trưởng thôn.

Mọi người cùng xuống núi, trước tiên về nhà ông

Trương, nhà ông ở bên bờ sông, đứng trên núi có thể trông thấy. Chỉ có vợ ông

đang ở nhà, bà bảo mọi người gọi bà là mẹ. Gia đình người ra đồng, người đi

học.

Sau khi nghỉ ngơi, ăn cơm, ông Trương sắp xếp chỗ ở

cho từng người. Anh Lí, thầy Trần và cậu học sinh Lí Kiện Khang ở trong một gia

đình, thầy La chỉ ở ít ngày để chỉ đạo viết lách, sau đấy phải về trường, cho

nên ở tạm đâu đó cũng được.

Tiếc là, ba cô học sinh không được ở một chỗ. Tuy có

gia đìnhý dành hẳn cho các cô một gian nhà, nhưng chỉ ở được hai người, ông

Trương đành nói:

- Một cô ở nhà tôi, nhưng nhà tôi không thừa gian nào,

chỉ có thể nằm chung với con gái thứ hai của tôi.

___________________________________________

[1'>Ngày

Lâm Bưu, Nguyên soái, Phó Chủ tịch Đáng CSTQ cùng vợ và con trai bỏ trốn khỏi

Trung Quốc, máy bay rơi ở Mông Cổ. ND