
ũng không có
phân lớn nhỏ, tất cả là huynh đệ tỉ muội. các ngươi không cần như vậy,
lẽ phép quá ta không quen. Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
“quả danh bất hư truyền, quả là nữ trung hào kiệt” đừng khích lệ ta, ta sẽ kêu ngạo.
Đối với biểu hiện hòa ái đến ngu ngốc này,
mọi người tựa hồ đều rất vừa lòng, kế tiếp, bọn hắn không cho ta động
thủ, mà thỉnh ta đến thư phòng nghỉ ngơi. Phòng bố trí xong, mọi người
cáo lui, tổng quản lão nhân lưu lại tựa hồ có chuyện muốn nói với ta.
“đại thúc, có chuyện gì vậy?”
An thúc cười cười “thỉnh thứ lão nô nói
thẳng, vốn tưởng phu nhân phong hoa tuyệt đại, hoặc vũ mị động nhân,
kinh thế tuyệt diếm” ách, có thất vọng với ngoại hình của ta sao? Nói
không xứng với Hàn sao? Sao mọi người đều đả kích ta?
“đại thúc, người rất thất vọng sao?”
Đại thúc lại nói “giang hồ đồn đại Nguyệt
Quang tiên tử đẹp tựa thiên tiên” hừ, quên là bọn họ còn nói Mộ Dung Ý
Vân vừa xấu vừa ngốc vừa bị tật sao?
Ta buồn cười nhìn hắn “giang hồ đồn đại, Mộ Dung Ý Vân dong chi tục phấn” cho nên nói, giang hồ đồn đại không thể tin.
“biết được thân phận thực của phu nhân thì
mọi người đều đoán Mộ Dung Ý Vân cố ý giả trang, đều nói Mộ Dung Nhược
Nhan mĩ mạo như hoa, hẳn muội muội cũng phải xinh đẹp hơn người chứ
không thể vừa xấu vừa ngốc được!” không cùng cha mẹ sunh ra, ai quy định nàng đẹp ta phải đẹp, huống hồ ta căn bản không phải muội muội của
nàng.
“đương nhiên là ta giả trang, nhưng ta cũng chính là như vậy, tư sắc bình phàm” ngẫm lại, nhan sắc của ta không thể so với tứ đại mĩ nhân, mà so với Ngân Đào , Hồng Tụ, ta cũng có chút
kém. Thiên, ở đây không có thẩm mĩ viện?
“phu nhân tuy không phải tuyệt đại mĩ nhân, nhưng có khí chất độc đáo”
“đại thúc, có gì nói thẳng?”
Đại thúc hơi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ nói “ta
nhìn giáo chủ lớn lên tử nhỏ, biết rõ tính cách của hắn. hắn luôn giấu
mọi chuyện trong lòng, bộ dạng lạnh lẽo, thoạt nhìn rất khó tiếp cận. kì thực hắn rất cô đơn, thực tịch mịch. Hắn cần ấm áp, cần có người yêu
hắn… phu nhân, ngươi có tâm địa thiện lương, bình dị dễ gần, cũng khó
trách thu hút giáo chủ. Tính tình hắn có cổ quái, cho nên cầu phu nhân
phải chăm sóc hắn”
Ta giả vờ oán khí “hắn rất cổ quái, thường xuyên tỏa ra sát khí dọa người”
“tuy hắn đối với người khác lạnh như băng,
nhưng hắn rất thích phu nhân, trừ bỏ báo thù, hắn không đem sự tình gì
xem trọng, trừ bỏ phu nhân là ngoại lệ” đại thúc cười nói “lúc trước hắn nói ta chuẩn bị quần áo nữ nhân, ta kinh ngạc tới vài ngày, mặc kệ hắn
lạnh lùng thế nào, đều mong phu nhân tha thứ hắn. ở bên cạnh hắn, cho
hắn ấm áp, đừng li khai. Phu nhân, lão nhân tin tưởng người làm được, có phải không?”
Nguyên lai là như vậy, sợ ta không chịu
được tính tình của hắn mà rời đi. Với tính của Hàn đích xác không phải
nữ nhân dễ chịu được.
Lòng ta quặn thắt, nếu có thể như lời lão nhân nói, hảo hảo ở bên hắn, thì thực tốt.
“đại thúc, ta không tính rời hắn”
“hắn không dễ dàng yêu, phu nhân là người
đầu tiên, cũng là duy nhất. ta nghe nói trên giang hồ không ít than niên đối với phu nhân có ý hâm mộ. trang chủ thiên kiếm sơn trang Giang tử
NGang còn có tình thâm nghĩa trọng” nói nửa ngày, hắn sợ ta hồng hạnh
xuất tường.
Ta bần thần một hồi, nói “đại thúc, Giang
tử Ngang thích ta là chuyện của hắn, ta không quan tâm” nói không quan
tâm là sai, nhưng ta đích thị không thể hồng hạnh xuất tường.
“phu nhân, người thực tốt”
“ha ha…” trên mặt có điểm xấu hổ “chính là, hắn sẽ không lạnh lùng với ta, thực ôn nhu, nếu nói tốt, hắn đã bỏ qua
tính điên khùng của ta, không màng nhan sắc của ta, hắn mới tốt”
Đại thúc trợn to mắt, sau đó vui mừng “ta có thể yen tâm”
“đại thúc, người biết hắn từ nhỏ tới lớn, có thể kể cho ta một chút chuyện tình?” hắn là chồng ta, thực muốn biết.
“kì thực cũng không có gì để nói, lão chủ nhân có sáu đệ tử, một dưỡng nữ, gáo chủ đối Mục Hàn rất mực thương yêu…”
“đại thúc, Mục tiên sinh có sáu đệ tử?” chớp mắt, ta không biết?
“sáu đệ tử là Mục Hàn giáo chủ hiện giờ, Tứ đại hộ pháp, thiên túy thuyết gia,” cái gì, bây giờ mới biết
Hàn tính tình kì quái, trừ bỏ sư phụ không
chịu cùng ai giao tiếp. ngay cả sư đệ cùng sư muội cũng không dám đến
gần hắn. Mục tien sinh là một kì tài, trừ bỏ võ công trác tuyệt, cầm kì
thư họa, kì môn độn giáp không gì không tinh thong. Hàn mỗi ngày đều tận lực học tập. vì báo thù, hắn trả giá rất nhiều. sáu năm trước, võ công
của hắn đã đạt thành tựu. hắn bắt đầu khiêu chiến các cao thủ trong
giang hồ. đến 3 năm trước, Mục tiên sinh bị cừu gia là Huyết lâu ám
toán, di mệnh lại cho Hàn kế thừa vị giáo chủ, khi đó hắn mới trở về.
huyết lâu là tổ chức hùng mạnh, vì muốn báo thù cho sư phụ, Hàn bắt đầu
giết choc, chinh phục. đương nhiên thanh danh cũng ngày một kém, thành
ma đầu như hôm nay. Theo lời của đại thúc, 20 năm chưa thaýhắn cười qua, có lẽ là ta phải biết may mắn, thường xuyên thấy hắn cười. ta cho dù là ít hiểu hắn, nhưng cũng là người hiểu hắn nhiều nhất trên đời.
“đại thúc…bảy huynh đệ muội bọn hắn từ nhỏ lớn lên, Hàn tuy không