
liều mạng tìm lý do có thể tiếp nhận.
Mà hắn cũng uống rượu say,cho nên mới đối với nàng dã man thô bạo,tuyệt không có lương tâm.
“Là nàng ép ta,không trách được ta.” Chưa từng nghe qua nam nhân
không thể kích thích sao? Nhất là hắn,một khi kích hắn phải giao ra thật nhiều.
“Lôi Hào,đừng mà. . . . . .”
Nàng mở miệng ngăn cản,một chút cũng nghe không ra giọng nói nghiêm
nghị,ngược lại giống như tiểu cô nương làm nũng,đáng thương làm người
yêu thương.
“Không,ta muốn.”
Thân thể cường tráng ép chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại,giữa hai người cơ hồ không có khe hở,Hoắc Tiểu Ngọc hốt hoảng nghe được tiếng tim đập
thật mạnh.
Nàng đột nhiên đem lỗ tai dán tại trên lồng ngực hắn,say rượu mơ hồ nói: “Lôi Hào,tim của huynh tại sao đập nhanh như vậy?”
Nghe vậy,thân thể hắn cứng đờ,một loại lúng túng bị nhìn thấu khiến mặt hắn không tự chủ đỏ ửng lên.
“Huynh đỏ mặt!” Nàng ngạc nhiên kêu lên,làm mặt hắn càng đỏ.
“Nàng không nên nói nhảm,ta hiện tại tràn đầy nguy hiểm,ta muốn một ngụm ăn hết nàng,biến nàng thành nữ nhân của ta.”
Hoắc Tiểu Ngọc xem lời hắn như gió thoảng qua tai,hai tay hoàn lên cổ hắn,thân thể nho nhỏ lê nhẹ.Lôi Hào nhíu lại mày rậm,không biết nàng
rốt cuộc muốn làm gì,đợi đến nàng đem đầu nhỏ rúc vào lồng ngực hắn,hắn
mới hiểu được nàng xem hắn như thân cây.
“Nàng. . . . . .”
“Tim huynh đập thật là nhanh,vừa mạnh vừa có lực,thình thịch,thình thịch.”
“Nàng nghe lầm.” Hắn phủ nhận nói.
“Ta không có nghe lầm,đó chính xác là tiếng tim đập.” Hoắc Tiểu Ngọc
nhắm mắt lại,an tâm nghe tiếng tim đập của hắn,từng cái từng cái theo
quy luật.
Lôi Hào nghĩ thầm tại sao biến thành như vậy? Hắn không phải nên đẩy
ngã nàng trên mặt đất,dùng sức xé y phục của nàng,kéo ra chân ngọc của
nàng,thật sâu tiến vào trong cơ thể nàng. . . . . .
Một tiếng ngáy coi là nhỏ cắt đứt tư tưởng tà ác trong đầu hắn,hắn
bất đắc dĩ nhìn nhóc con kia dựa vào trong lòng ngực của hắn ngủ thật
say.
Không thể làm gì thở dài,hạ thủ với một nữ nhân uống rượu say cũng không có gì quang vinh.
Hắn ôm chặc lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng,giống như bảo bối cực kỳ yêu mến,hai người ôm nhau nằm trên mặt đất.
Cảm giác trải qua,Hoắc Tiểu Ngọc nằm mộng đẹp trước nay chưa từng
có,còn Lôi Hào chưa lấp đầy dục vọng còn bị. . . . . . Cảm lạnh.
Sáng sớm hôm sau,khí trời mờ mịt tựa hồ sắp mưa.
Hoắc Tiểu Ngọc rửa mặt xong,chuẩn bị đến Tàng thư quán làm công việc
quét dọn,bởi vì nàng đồng ý Liễu Nguyệt làm việc để trả nợ học phí,cho
nên không thể lười biếng.
Dọc theo đường đi,nàng trong lòng không ngừng cầu nguyện không nên để nàng gặp nam nhân kia.
Vừa nghĩ tới ngày hôm qua nàng uống đến bất tỉnh,nếu như bị cha nàng
biết,nàng làm sao đối mặt cha cộng thêm tất cả lớn nhỏ trong nhà họ
Hoắc.
Bất quá nghe tiểu Mi nói,chuyện nàng ngày hôm qua uống rượu say
truyền khắp toàn bộ học viện,mọi người đều biết nhưng không có một người dám nói ra ngoài.
Nguyên nhân chỉ có một,bởi vì từng bị nghiêm nghị uy hiếp qua.
Hừ! Chuyện ngày hôm qua hắn cũng có phần,nhất định là sợ mất thể
diện,mới đi uy hiếp không cho mọi người nói,nhất định không phải là phải bảo vệ thanh danh nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc cố ý nghĩ như vậy,để che dấu cảm giác của mình dành cho hắn.
Hắn bất quá chỉ là công tử có tiền,bất học vô thuật khuếch đại gia
thế,nếu như không phải phụ thân hắn có tiền,hắn căn bản chẳng là cái gì.
Nhưng trong lòng nàng có một thanh âm nho nhỏ phản bác: Lôi Hào là
một trong Tứ Toàn công tử,nếu được xưng”Tứ Toàn”,đương nhiên tinh thông
cầm kỳ thi họa,không phải là dạng ngu ngốc tốt mã.
Nàng còn chưa đáp lại lời này,một thanh âm khác vang lên trước:Nam
nhân đó cười nhạo nữ nhân đọc sách là trẻ con,nhàm chán ngay cả heo chó
cũng không bằng,nàng Hoắc Tiểu Ngọc mới không thích hắn.
Nhưng hắn hôn ta,đó là nụ hôn đầu cũng. . . . . .
Nhưng ngươi đâu phải nụ hôn đầu của hắn.Chớ ngốc,công tử ca như hắn chỉ xem nữ nhân như trò vui,ngươi đừng bị hắn ta lừa.
Nhưng ——
Không có nhưng,tất cả chỉ là cảm giác sai lầm của ngươi——
Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức lắc lắc đầu, “Đủ rồi,không được nghĩ nữa.”
Thấy nàng lẩm bẩm tự nói,một gã thư đồng không dám đến gần nàng,hắn không ngừng quay đầu nhìn bốn phía,tựa hồ đang tìm cái gì.
Hoắc Tiểu Ngọc thấy thế,không hiểu bắt chước hắn hắn nhìn bốn phía .
Không ai hết,nơi này chỉ có nàng cùng hắn mà thôi.
“Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?” Nàng tò mò hỏi.
“Cô nương vừa rồi nói chuyện với ai?”
“Chính mình .” Nàng một bộ”thật kỳ quái” nhìn chằm chằm hắn,thấy vẻ
mặt hắn kinh ngạc,nàng tức giận nói: “Không được sao,ai cần ngươi quản!”
Nàng không để ý người xa lạ này,tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu thư đồng vội vàng chạy đến gọi lại nàng: “Tiểu Ngọc cô nương,không xong!”
Nàng dừng bước lại,xoay người,dùng giọng nói vừa nghe cũng biết rất
dối trá : “Không thể chửi người. Ngươi tên là gì,ta chưa từng thấy ngươi nha?”
Nàng đánh giá tiểu thư đồng trước mắt xem ra chừng mười tuổi,không biết thiếu gia của hắn là ai?
“Ta tên là A Cửu,là thư đồng thiếu gia Lôi gia .”
“Thì ra là Lôi Hào.”
Hoắc Tiểu Ngọc vừa nghĩ tới hắn,