
có.
“Mập mạp chết bầm.”
Hoắc Tiểu Ngọc một chút cũng cũng để lời hắn vào tai.
“Nàng ——”
“Người ta muốn tìm không phải là ngươi.”
Nàng vung tay hắn ra,đi đến trước bàn phu tử đang đứng nhìn trò hay.
“Phu tử,ta muốn thỉnh giáo phu tử,vì sao thái độ phu tử dạy học trò
có hai loại? Đối với nam nhân phu tử thật tình,còn đối với nữ nhi,phu tử chỉ tùy tiện có lệ, chỉ cần chúng ta hiểu tam tòng tứ đức,đây là tại
sao?” Nàng không muốn tin nàng tôn kính ông thế,nhưng đối đại bọn họ
như vậy.
Bộ dáng hùng hổ chất vấn của nàng,khiến phu tử luôn xem thường nữ nhân sợ hết hồn.
“Ách, này. . . . . .” Ông chột dạ nói không ra lời.
“Bởi vì nữ nhân đi học căn bản là chuyện rất hoang đường.”
Giọng Lôi Hào lại vang lên phía sau nàng,nhưng nàng không quay đầu lại nhìn.
Hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Tại sao cứ theo phá nàng?
Nhưng nàng hiện tại quan tâm không phải hắn,mà là phu tử phân biệt đối xử học trò.
“Phu tử,thầy giảng bài thái độ phân ra nam nữ sao? Ta cũng vậy muốn đọc sách,ta muốn biết nhiều hơn,ta muốn——”
“Trò nhìn xem,nữ nhân nếu như đọc sách,nàng sẽ muốn nhiều hơn,yêu cầu nam nhân nhiều hơn.” Phu tử bật thốt lên lời thật trong lòng.
Hoắc Tiểu Ngọc sắc mặt trắng nhợt,lui lại mấy bước.
“Tại sao?” Nàng không hiểu hỏi.
“Bởi vì nữ tử không tài chính là đức.” Một học trò nam đột nhiên nói ra một câu,ngay sau đó khiến mọi người phụ họa.
“Đúng.”
“Nữ nhân nên trở về nhà,ở nhà giúp chồng dạy con.”
“Đọc sách gì,trở về đi!”
“Đúng,trở về đi!”
Học trò nam chỉ trích như sóng triều bốn phương tám hướng vây quanh
nàng,làm nàng không cách nào nhịn được, nước mắt ủy khuất rốt cục không
tiếng động rơi xuống.
“Câm miệng!”
Một tiếng gầm mãnh thú khiến mọi người nhanh chóng im lặng, Hoắc Tiểu Ngọc ngẩng lên cặp mắt sương mù nhìn người nói—— Lôi Hào.
Hắn đi tới trước mặt nàng,bày ra bộ dạng bảo vệ,nhìn mọi người người
lãnh ngạo nói: “Trên đời này,người có thể mắng nàng chỉ có ta,ai dám
mắng nữa,tới đây!”
A! Hắn nói cái gì?
Hoắc Tiểu Ngọc vốn cho rằng hắn trút giận dùm nàng,ai biết hắn nói ra lời đáng ghét kia,bảo người làm sao chịu nổi?
“Lôi Bàn Tử,ta cho ngươi biết,ngay cả ngươi cũng không được mắng!”
Hướng về phía mặt hắn rống to,nàng rơi nước mắt xấu hổ xoay người bỏ chạy,không để ý Lôi Hào ở sau lưng kêu gọi.
Hoắc Tiểu Ngọc lao ra học viện,cố nén nước mắt chạy đến trên đường,lòng cô đau quá,đau quá.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng bất quá chỉ muốn giống nam nhi đọc thêm chút sách,tại sao có nhiều người phản đối như vậy?
Tại sao chỉ nam nhi mới có thể đọc sách,nữ nhi thì không thể? Thật quá không công bình!
Nhìn thấy cách đó không xa có một khách điếm,trên cửa tro một chữ
“Rượu” thật to,nàng không chút nghĩ ngợi liền đi vào trong,đang lúc tìm
gian không người nào ngồi xuống.
“Tiểu nhị,đem một bình nóng nhất cho ta.” Nàng lớn tiếng nói.
Nàng muốn mượn rượu giải sầu.
Điếm tiểu nhị sửng sốt một chút, biểu hiện trên mặt giống như không nhờ một tiểu cô nương ban ngày đi uống rượu.
Lại kỳ thị giới tính!
Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức vỗ bàn, ” Nhanh lên một chút,nếu không ta sẽ phá khách điếm này!”
Khách là thượng đế,điếm tiểu nhị vội vàng đem lên một bầu rượu,sau đó tận lực tránh Hoắc Tiểu Ngọc một thân hỏa khí rất xa.
Vừa nghĩ tới nàng sở dĩ rời nhà trốn đi,đơn giản chỉ muốn đi học,hiểu nhiều một chút,tăng thêm chút ít kiến thức. Không nghĩ,tất cả nam nhân
đều hẹp hòi như vậy, sợ nàng thông minh hơn họ sao.
“Buồn cười,ta không nói muốn đi thi Trạng nguyên, so đo cái gì?” Nàng ngửa đầu uống xong một ngụm rượu, hiếu chút nữa bị sặc đến ngất đi.
Bất quá nàng vừa uống một chén lớn, “Sớm biết ta gọi Vương đại ca cách vách dạy ta,ít nhất ta có thể sử dụng mỹ nhân kế.”
“Chỉ sợ sẽ lộng xảo thành chuyên, xấu nữ.”
Thanh âm rất quen thuộc, là hắn? !
Hoắc Tiểu Ngọc chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái,không có mở miệng nói chuyện.
Lôi Hào kính tự ngồi bên người nàng,không khách khí cầm lấy chén rượu trên bàn uống cạn.
“Ừm,rượu nóng như vậy mà nàng uống,thật không sợ chết.”
“Không cần ngươi quan tâm.” Nàng đưa tay đoạt lại bầu rượu, tức giận nói: “Còn nữa,muốn uống rượu tự mình mua.”
Đối mặt nàng không thân thiện, Lôi Hào rất kinh ngạc chính là một chút dấu hiệu tức giận cũng không có.
Đổi lại hắn bình thường,người dám trêu hắn đã sớm nằm ngửa trên mặt đất,làm gì còn có thể bình an vô sự đoạt rượu của hắn.
Bất quá, Hoắc Tiểu Ngọc là đặc biệt.
“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng tại sao nhất định phải đi học?”
Nàng không nói,uống một ngụm rượu lớn,một bộ giống như mượn rượu tự sát .
“Đừng uống nữa.” Hắn đưa tay đoạt lấy rượu trong tay nàng,nữ nhân mà uống rượu gì nha?”
“Ngươi cũng xem thường nữ nhân?” Nàng bỉu môi bất mãn chất vấn.
“Ta không có nói như vậy. Bất quá,nữ nhân cần phải biết điều một chút đợi ở nhà,làm mọi chuyện tốt chuẩn bị chờ nam nhân trở về. . . . . .”
“Sau đó nam nhân nói một câu,nữ nhân ngay cả thốt một tiếng cũng
không dám.Nếu như nam nhân ở ngoài không vui,về nhà tựu chỉ vào thê tử
chửi ầm lên, nữ nhân ngay cả phản bác cũng không được,cả chỉ có thể dựa
vào nam nhân.Nếu như khôn