
gười con gái khiến
anh vừa yêu vừa hận.
Quảng
thời gian ở bên cô là những ngày tháng vui vẻ nhất của anh. Thậm chí khi ấy,
anh còn hi vọng rằng tốt nghiệp xong, anh và cô sẽ cùng xây dựng một gia đình
nhỏ bé. Có ai ngờ, chỉ sau một cơn say, anh đã mất đi tất cả. Xa cách nghìn
trùng, bốn năm trời mang trong mình trái tim cô đơn, trống trải…
Người
con gái đó dựa vào cái gì để khẳng định rằng anh là kẻ bạc tình chứ?
Đường
Trạch Tề đấm mạnh vào bức tường trong buồng tắm, bất động một lúc lâu rồi lấy
khăn lau khô người. Anh vừa bước ra thì Amaya ôm lấy anh: “Anh có tâm sự sao?”
Anh gỡ
tay cô ra, lạnh lùng đáp: “Không, em vào ngủ tiếp đi! Anh qua thư phòng một lúc
đừng làm phiền anh!”
Ngồi
vào bàn làm việc, Đường Trạch Tề châm một điếu thuốc rồi hút, làn khói trắng mờ
ảo bay lên.
Anh nhớ
lại cuộc điện thoại kì lạ vào hơn nửa tháng trước, người gọi đến xưng mình họ
Cổ đại diện cho cơ quan nghiên cứu viện trợ gen quốc tế gì gì đó và nói rằng
đang tồn tại một nhân bản có hình dạng giống hệt anh, ngay cả AND cũng trùng
hợp, anh ta đang trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm và đang giả mạo thân phận anh
để tiếp xúc với những người anh quen. Ông Cổ tiên sinh đó hi vọng rằng anh có
thể hợp tác với họ đưa nhân bản kia về phòng thí nghiệm.
Lúc ấy
anh chỉ nghĩ, người đàn ông này bị thần kinh rồi, chẳng phải báo đài đã đưa tin
rằng người nhân bản mới sinh ra thành công cách đây vài năm hay sao? Trên thế
giới này sao có thể có một người khác giống anh như đúc chứ? Mà nếu có thực sự
tồn tại một tổ chức phi pháp nào đó nghiên cứu người nhân bản thì cũng không
thể chọn anh làm đối tượng nghiên cứu được, anh không phải nguyên thủ quốc gia,
cũng không phải là kẻ cầm đầu tổ chức xã hội đen để những lúc nguy kịch, người
ta có thể duy trì mạng sống cho anh bằng cách truyền máu và cấy tế bào chứ!
Đúng là hoang đường cực kì hoang đường?
Nhưng
từ lúc gặp lại Hàn Tú, anh bắt đầu hoảng sợ. Tại sau Hàn Tú luôn miệng nhắc lại
cụm từ ‘hai tháng nay’ lại còn cô Tiểu Cửu nào đó nữa chứ? Hai tháng trước, anh
vẫn còn đang ở Tây Ban Nha mà, mới về nước được khoảng nửa tháng thôi. Những
lời nói của Hàn Tú khiến anh cảm thấy hết sức khó hiểu. Phải chăng tồn tại một
‘anh’ khác nữa và anh ta đã dùng tên của anh để chung sống với Hàn Tú hơn hai
tháng nay?
Đường
Trạch Tề mở nhật kí cuộc gọi trong di động, tìm một hồi cũng thấy số điện thoại
hơn nửa tháng trước đã gọi cho anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh
chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhấn nút phím gọi đi. Chờ một lúc mà không thấy người
kia nhấc máy, anh gập điện thoại vào, cau mày lại, hít một hơi thuốc dài.
Không
biết thời gian trôi qua bao lâu, trong màn đêm u tối tiếng chuông điện thoại
bỗng vang lên, anh không hề do dự, lập tức nghe máy: “Alo!”
Một
giọng nói trầm trầm cất lên: “Đường tiên sinh, rất vui khi ngài đã gọi lại cho
tôi”
“Là ông
à!?” giọng Đường Trạch Tề hơi run. Là vị Cổ tiên sinh đó, nhưng lần này, ông ta
đã dùng một số điện thoại khác, giọng nói cũng đã được xử lý.
“Đường
tiên sinh chủ động gọi điện thoai cho tôi, liệu có phải ngài đã tin những gì
tôi nói lần trước?”
“Một
người giống hệt tôi như ông đã nói… tôi nghĩ chắc là có tồn tại”
“Không
phải ‘chắc là’ mà là chắc chắn. không ai hiểu người đó hơn tôi đâu. Đường tiên
sinh, tôi khẳng định một lần nữa với ngài, anh ta và ngài không chỉ giọng nói,
khuôn mặt, hình dáng giống nhau mà ngay cả AND cũng trùng khớp luôn.” Cổ tiên
sinh cố tình nhấn mạnh vào ba chữ AND.
“Tôi không
phải là người có vai vế quan trọng, tại sao các ông lại nhân bản tôi? Dựa vào
cái gì mà ông muốn tôi tin tưởng?” Đường Trạch Tề ôm lấy đầu, hít thở một cách
khó nhọc.
“Đường
tiên sinh, bây giờ, ngài nên mở hòm thư của mình ra xem, những bức ảnh đó sẽ
khiến ngài phải kinh ngạc đấy!” Tiếng cười của Cổ tiên sinh vang lên trong điện
thoại.
Đường
Trạch Tề lập tức nhấn nút khởi động chiếc máy tính xách tay, vài phút sau, anh
mở hòm thư điện tử ra. Hiển thị trước mắt anh là một loạt ảnh có mặt Hàn Tú
trong đó.
Một bứa
ảnh chụp cảnh ‘anh’ tay trong tay với Hàn Tú, cùng cô chọn đồ trong siêu thị. Ở
tấm ảnh khác, hình như ‘anh’ đang thổi hạt cát ra khỏi mắt cho cô, bàn tay đưa
lên vuốt ve mặt cô. Nhấp chuột vào một tấm khác, anh thấy ‘mình’ đang khẽ chạm
lên đôi môi mỏng đỏ hồng, căng mọng của cô…
Mọi tấm
hình đều ghi lại những phút giây thân mật giữa Hàn Tú và ‘anh’ trong ảnh khuôn
mặt cô đang ngập tràn hạnh phúc, nở nụ cười rạng ngời mà anh chưa từng được
nhìn thấy trước kia. Một nỗi ghen tỵ xâm chiếm lấy trái tim anh.
Lúc
này, giọng nói trầm trầm của Cổ tiên sinh lại vang lên: “Thế nào? Nếu không
biết chắc chắn rằng bản thân chưa từng trải qua những việc như vậy, có khi ngài
còn tưởng rằng người trong ảnh chính là ngài phải không? Ha ha… Nhìn người phụ
nữ trước kia của mình quấn quýt bên một kẻ giống hệt mình, ngài thấy sao? Chà
chà, im lặng một lúc lâu rồi, hẳn ngài đang rất tức giận nhỉ? À, phải là vô
cùng, vô cùng tức giận mới đúng! Ngài tức giận cũng đúng thôi, nếu là tôi, tôi