
ng không kịp chuẩn bị...”
“Ta chọn một đường trống trở về, mỗi lần nói dối vào cung, trong lòng đều lưu
lại cảm giác tội lỗi không cách nào quên được, ta nói với Tiêu lang, thân thể
mệt nhọc, không tiện cùng phòng, hắn liền dời đến trong thư phòng ngủ. Hắn vốn
theo ta, dù là không có lễ, hắn cũng theo ta.”
“Thời gian bát ca bảo Tiêu lang ra ngoài ngày càng nhiều, ta cũng cơ hồ sẽ ngụ
ở trong, nhưng Bát ca cũng không chỉ có một mình ta. Đêm trăng tròn, Bát ca
tuần hoàn tổ chế, ngủ lại Phượng Tê cung, một mình ta ở cạnh mép giường cả đêm.
Nơi này là phòng đá bế tắc, yên tĩnh không nghe được một tia tiếng vang, chỉ
nghe tiếng hít thở của mình. Đêm dài đằng đẵng, giữ gìn phòng trống, ta rốt
cuộc cảm thấy mệt mỏi.”
“Đêm hôm đó, ta bệnh, bởi vì Bát ca không cách nào đến, ta đành một mình trở về
Vương Phủ. Quản gia nhắn tin cho Tiêu lang, hắn cả đêm chạy trở về. Hắn phong
trần mệt mỏi nhào tới trước giường, nắm thật chặt tay ta, gọi ta thật nhỏ, Tô
Cẩn. Hắn thích gọi ta như vậy, cũng vào một khắc đó, ta bất giác phát hiện,
người đàn ông này, mới là người cả đời ta có thể dựa vào.”
“Ta cố ý kéo ra khoảng cách với Bát ca, ta cũng không vào cung nữa. Bát ca ép
hỏi, ta chỉ nói quá mệt mỏi. Hắn lại giận dữ, chúng ta tan rã trong không vui.
Ta không nghĩ tới hắn lại nhẫn tâm như vậy...”
“Tiêu lang hồi triều vẫn trầm mặc, ta mới biết Hách Liên Khải kia lại đòi ta
với Bát ca. Nhưng ta đã làm vợ người, lại có thai, làm sao hòa thân. Ta giận
đến toàn thân phát run, dụ dỗ Tiêu lang ngủ trước, len lén chạy vào cung đi tìm
Bát ca lý luận. Hắn lại ép ta chọn, không đi hòa thân liền phải ở lại trong
cung. Ta tức giơ tay tát một bạt tai. Hắn cũng bối rối, tức giận rống lên: nàng
cũng đừng nghĩ nhìn thấy hắn nữa! Ta sợ, cả đêm chạy trở về, lại thấy Vương Phủ
bị cháy đốt cả bầu trời cũng đỏ. Tiêu lang của ta. Mấy trăm nhân mạng trong
phủ...”
Lật tới cuối cùng, cũng chỉ mấy câu vặn vặn méo mó, làm như tâm tình cực kỳ
kịch liệt viết xuống:
“Thượng Quan Hạo, ta hận không thể uống máu ngươi, gặm xương ngươi. Đáng thương
hài nhi trong bụng ta chưa thành hình liền buông tay nhân gian. Khoản nợ máu
này nhất định phải trả bằng máu. Ta dù là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua
ngươi. Ta nguyền rủa ngươi. Nguyền rủa ngươi con hờn vợ xa, sinh nữ nữ bị nhục
vứt bỏ, không được tốt đẹp, con ruột cốt nhục tương tàn, huyết thân luân loạn,
cô độc đến cuối cùng của cuộc đời!”
Một câu cuối cùng, nét chữ cứng cáp, trên giấy trợt xuống một vết hằn sâu,
giống như đôi mắt máu đỏ mang theo căm hận thê lương bỗng dưng liếc tới, lợi
kiếm đâm thẳng ngực, như muốn hít thở không thông. Nàng nháy mắt kinh ra mồ hôi
lạnh toàn thân, cuốn sổ soạt rơi xuống đất.
Hồng Phi vội xông lên về phía trước: “Điện hạ...”
Cốt nhục tương tàn! Huyết thân luân loạn! Đều bị bà nói trúng.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân cũng bị rút hết khí lực, chậm rãi dựa đến trên đá
xanh thở dốc dồn dập, trong đầu quanh quẩn ma âm, một hồi lâu mới nghiêm mặt
nói: “Ta không sao.”
Hồng Phi lo lắng nhìn nàng.
Dường như nơi này là tổ
miếu, thái tử một thân hoa phục từ bậc thứ mười đi lên, ngồi lên ghế cao cao
tại thượng kia. Dưới chân, quần thần hô to, vương miệng chín châu đung đưa
trước mặt hắn, xa xa từ trong đám người trông về phía nàng, trên mặt tuấn lãng
hiện lên mỉm cười, như gió xuân. Nàng đang chìm trong mấy phần mừng rỡ. Chung
quanh đột nhiên tối xuống, một ngón gió âm từ chung quanh thổi qua, tựa như có
thể thấu xương. Trước mắt đột nhiên xuất hiện từng gương mặt dính máu, kêu thảm
thiết qua song sắt: “Ta nguyền rủa ngươi sinh nữ nữ bị nhục vứt bỏ, không thể
chết già, cốt nhục tương tàn, huyết thân luân loạn!” Nàng theo bản năng nhấc
chân chạy, lại thấy bóng người mơ hồ lướt qua trong sương mù dày đặc, thân hình
thon dài, vạt áo tơ màu lam tung bay theo gió. Trong lòng nàng mừng như điên,
vui vẻ nói: “Ngũ lang” đảo mắt trông thấy con ngươi xanh đậm của hắn, chợt giật
mình, ngực đột ngột đau nhức. Nàng chậm rãi cúi đầu, chuôi chủy thủ bằng bạc
khắc hoa cắm vào trước ngực. Đôi tay đã từng ấm áp thon dài giờ phút này đang
hờ hững cầm nó...
Nàng ra mồ hôi lạnh toàn thân, kinh hãi ngồi dậy thở hổn hển từng ngụm, thanh
âm trầm thấp ấm áp vang ở bên tai: “Gặp ác mộng sao?” Một bàn tay dày rộng vịn
đầu vai, ôm nàng vào trong lòng. Sợi tơ quần áo trên người hắn mềm mại trắng
tuyết, hương bạc hà thấm mũi nhiều lần. Từ ngực hắn có tiếng tim đập trầm ổn
mạnh mẽ có lực, khiến trái tim nhảy như nai con bị loạn của nàng trầm ổn lại.
Trời đã vào khuya, trăng treo nghiêng ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua tơ lụa lạnh
bạc rơi vào trên chăn gấm cành hoa dây dưa. Trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi
lạnh, đã lâu, liền biến thành lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên đưa ra hai cánh tay ôm chặt hắn, ấm áp trên người hắn dần dần
xua tan lạnh lẽo kia. Hách Liên Du thấy chân mày nàng nhíu lại, mặt tái nhợt
dưới ánh trăng điềm đạm đáng yêu, không khỏi ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên trán
nàng, nói: “Đừng sợ, ta ở chỗ này.”
Trong lòng nàng nhất thời mềm mại. Đúng v