
g như chỉ bạc. Nàng không nhịn được chuyển đầu ngón tay “Tranh” một
tiếng.
Tiếng đàn tinh khiết, cũng không có một chút tạp âm, đúng là đàn tốt khó được.
Bất giác đã quên mất lần cuối cùng đàn là lúc nào. Uhm, là ở trong điện bên của
Thù Ly cung, nàng dâng hương đánh đàn, hắn nâng ly nói cười. Hoặc là gần hơn
chút, bởi vì nhìn hắn cùng với Chiêu Dương đồng hành, trong lòng rất không có
cảm giác... Nghĩ như vậy, tiếng đàn đã vang lên.
Có người đạp tiếng đàn bước nhanh chạy tới nơi này, bụi cỏ bốn phía rậm rạp
tiếng bước chân chạm cỏ. Hồng Phi giơ tay đè lại chuôi đao, tiếng đàn ngưng,
mới thấy nam tử mặc quan phục màu đỏ thần sắc vội vã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Làm như đè nén mừng như điên trong nội tâm, nhỏ giọng kêu lên: “Điện hạ!”
Hồng Phi nhíu mày chặt, tránh qua một bên, thân ảnh ngồi thẳng trước đàn của
Thượng Quan Mạn mới lộ ra.
Quan viên kia trông thấy nàng, chợt trừng lớn mắt, mặt tràn đầy không thể tin:
“Mới vừa... Đánh đàn chính là... Lâm Quan Điện hạ sao?”
Bộ dạng mi thanh mục tú, hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng quen mắt. Hồng Phi ở một
bên nhỏ giọng nói: “Điện hạ, hắn là đăng khoa Trạng nguyên, Phò mã Phạm Như
Thanh.”
Nàng nhớ ra rồi, người nàng lẽ ra phải gả -- cũng là người yêu cầu lấy Chiêu
Dương trước thánh giá, Phạm Như Thanh. Tia quen thuộc trong nháy mắt hóa thành
hờ hững ở khóe mắt, khách khí chào hỏi, đứng dậy liền đi. Hồng Phi chắp tay đối
với hắn, cũng vội theo sau.
“Đợi một chút...” Phạm Như Thanh vội vàng mở miệng, không xác định mở miệng:
“Khúc nhạc vừa rồi, thật là Lâm Quan Điện hạ đàn sao?”
Hồng Phi nghe vậy cau mày: “Phò mã Đại nhân!”
Hai mắt Phạm Như Thanh đăm đăm, làm như rơi ở đỉnh núi băng tuyết, lảo đảo muốn
đông thành băng, ánh mắt như vậy, giống như sắp tuyệt vọng: “Điện hạ...”
Nàng bị ánh mắt như vậy chấn kinh, nói: “Vâng” liếc mắt lại, trong mắt lại thấy
sắc mặt nhất thời xám trắng của Phạm Như Thanh. Đôi môi phát run, cả thân thể
cũng run, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ một gối xuống trên đất. Hắn cúi mặt, mặt
mày ẩn vào trong bóng tối, mười ngón tay nắm quyền thật chặt, cắn răng vẫn lẩm
bẩm: “Làm sao lại...”
Mặc dù không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, bộ dạng chật vật như vậy, Thượng
Quan Mạn không muốn nhìn thấy, nhẹ nói với Hồng Phi: “Đi thôi.”
“Lâm Quan Điện hạ...”
Phạm Như Thanh ở phía sau đột nhiên mở miệng: “Hách Liên Đại nhân liên thủ với
Hà gia, chuyện này Phạm mỗ không dám nói bậy. Vì Hách Liên Đại nhân đã hứa với
Hà gia, Hà gia cũng đã đưa đi tiểu thiếp. Đại nhân hớn hở tiếp nhận người,
trong đó là có tính toán Điện hạ chắc không thể nào không biết. Chiêu Dương
Điện hạ thường xuyên lui tới trong phủ Hách Liên, ý tứ trong lòng của nàng ấy
cũng rõ rành rành. Dù sao nàng ấy cũng là Đế Cơ, hai người kết hợp mới theo
đúng nguyện vọng. Mặc dù Hách Liên Đại nhân lấy được thứ hắn muốn nhưng cũng
khó bảo vệ được Điện hạ. Dựa theo thanh thế của Hà gia mà nói, sẽ tuyệt không
có đất cho Điện hạ đặt chân, xin Điện hạ cẩn thận.”
Thân thể nàng đột ngột dừng lại, gió thổi nâng tay áo, cả tay áo đầy gió, không
ngừng động vang dội ở trong gió. Từ bao giờ, gió đã trở nên xào xạc như vậy
rồi. Nàng nghiêng đầu mỉm cười: “Đại nhân không hổ là đầu giáp.” Liếc mắt nhìn
Hồng Phi, thở dài nói: “Đi thôi.”
Trở về phủ lúc bóng đêm càng sâu, kiệu nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua ngõ hẻm, đi lại
không tiếng động, giống như quỷ mỵ. Trong lòng nàng có tâm tư, chỉ dựa thành
kiệu xuất thần, gió từ màn kiệu nhanh nhẹn mà vào, phất đến trên da thịt. Trời
đêm mùa thu, đã có chút lạnh, đang suy nghĩ, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại.
Kiệu phu đột nhiên quát: “Là ai, còn không mau tránh ra.”
Bóng đêm im ắng yên tĩnh, chỉ nghe gió thổi cành lá, xào xạc phát ra tiếng
vang. Nàng vén rèm nhìn, hình như có mấy người ngăn ở trước kiệu, trong đêm yên
tĩnh, chỉ thấy hình bóng.
Trong bóng tối có người cười nhẹ: “Đáng tiếc, chúng ta muốn lấy đi một vật mới
có thể tránh ra.”
Kiệu phu quát lên: “Lớn mật, đùa gì thế, nơi này nào có thứ các ngươi muốn, mau
cút đi.”
“Sao lại không có, chúng ta muốn chính là Thượng Quan Mạn -- mạng của ngươi!”
Làm như mang theo tiếng vang, lời giết giống như là kim châm mạnh mẽ mà đến,
cuối cùng cả người lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tứ chi ngũ hài (2 tay 2 chân và năm
xương) đều không thể nhúc nhích.
“Phốc” “phốc” “phốc” mấy
tiếng, kiệu phu ngã xuống đất.
Trong ngõ hẻm tĩnh mịch, chỉ nghe gió gào thét bên ngoài rèm, nàng xốc màn
kiệu, khom người bước ra cỗ kiệu. Bốn người áo đen cầm kiếm tới, thấy nàng từ
trong kiệu ra ngoài, môi đỏ răng trắng, mỹ nhân lung linh, hơi tao nhã khom
người, chỉ cảm thấy bóng đêm đều bị bức lui, ngẩn người.
Đôi mắt đẹp của nàng quét qua từng người, âm thanh nhạt mở miệng: “ Là ai phái
các ngươi tới.”
Người áo đen liếc mắt nhìn nhau, cũng không để ý câu hỏi của nàng: “Lên.”
Vung kiếm liền đâm, lại thấy hai đạo sáng trắng vô cùng sáng thoáng qua, nhanh
như sao băng, mang theo hung ác gào thét mà đến, “Xoẹt” một tiếng thẳng tắp
xuyên thấu lưng hai người, hai người trừng mắt há miệng, chưa kịp nói một câu