
m” một tiếng, làm như mới vừa thức tỉnh, thanh âm suy yếu
như tơ, nói một chữ cũng cảm giác phí sức, một hồi lâu, cuối cùng từ bên trong
lộ ra một bàn tay trắng nõn, vén màn gấm, tay kia cực đẹp, da thịt trắng nõn
như ngọc. Trên cổ tay trắng như tuyết lại thấy vết hôn liên miên vô cùng rõ,
chạy dọc theo người bên trong rèm...
Lan Tịch trong nháy mắt đỏ mặt, vội lặp lại: “Điện hạ, nên dậy thôi, ma ma ở
bên ngoài chờ đó.”
Vừa dứt lời, lại thấy màn gấm bị tay kia chậm rãi vén lên. Màn đỏ đầy xuân sắc,
tôn lên suối tóc đen mượt của người trong rèm, mặt mũi xinh đẹp như ngọc, con
ngươi trắng đen rõ ràng thẳng tắp nhìn nàng.
Môi đỏ hé mở: “Sao ngươi ở chỗ này?”
Lan Tịch cả kinh hai tay che môi: “Lâm Quan...” Nhìn lại nàng, áo xốc xếch, hai
vú nửa che, trên da thịt tuyết trắng đầy vết răng cắn hồng nhạt, thoáng chốc
trên má nóng lên, cả kinh không thốt nên lời.
Tân ma ma bên ngoài nghe động tĩnh, dẫn người bước nhanh vào bên trong phòng,
trông thấy Thượng Quan Mạn bộ dáng đều là sửng sốt, trên mặt nữ quan sau lưng
cũng lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng rung giọng nói: “Chuyện này... này...”
Hai tròng mắt nàng chậm rãi quét qua mọi người, đắp chăn mà nằm, tóc dài xõa
tới dưới vai, đen như mực như gấm, tôn lên mặt trắng nõn của nàng. Áo đỏ rộng
rãi, gấm vóc tuyết trắng trên giường âm thầm nở ra vết máu đỏ thẫm, như hoa nở
rộ, xốc xếch dâm mỹ. Tân ma ma còn chút tỉnh táo, dẫn đầu dập đầu: “Chúc mừng
Điện hạ.”
Chúng nữ mới hồi thần, vội vàng cúi bái theo: “Chúc mừng Điện hạ.”
Lan Tịch vào cung, mới biết trong Kiền Khôn Điện đã bị Chiêu Dương gây đến gà
chó không yên.
Không khí trong Kiền Khôn Điện tựa như cũng ngưng trệ. Chiêu Dương nhào vào
trong ngực Hà Hoàng hậu khóc lóc không thành tiếng. Hoàng đế mặt âm trầm nghe
nàng từ từ kể hết: “Tối hôm qua nhi thần mệt mỏi một ngày, chợt cảm thấy buồn
ngủ, cũng không biết sao liền ngủ mất rồi, tỉnh lại trời đã sáng choang, mới
phát giác ra không đúng. Bên trong phòng đơn sơ, sao có thể là chỗ ở của Tử
Thanh, lúc này nhi thần mới phát hiện người bên cạnh là... Là...” Nàng ủy khuất
khóc lớn: “Phụ hoàng, người làm chủ vì nhi thần oa.”
Hà Hoàng hậu nghe nói chỉ tức giận sắc mặt trắng bệch: “Như thế nào lại có
chuyện hồ đồ này, là từ chỗ người nào xảy ra chuyện không may, nếu tra được,
Bổn cung tuyệt không tha cho hắn!” Mắt thấy trên mặt Hoàng đế cũng là sắc trời
u ám, Tào Đức vội khuyên: “Thánh thượng, đừng tức giận hư thân thể. Hôm qua ba
vị Đế Cơ đồng hành, hơn nữa Hách Liên Đại nhân và Phạm Phò mã cách gần đó, ở
giữa khó tránh khỏi xuất sai lầm.”
Liền nghe nội thị bên ngoài cẩn thận thông bẩm: “Thánh thượng, Hách Liên Đại
nhân và Phạm Phò mã đến.”
Hoàng đế gầm lên một tiếng: “Để cho bọn họ quỳ ở bên ngoài!”
Mặt trời dần dần cao, chiếu vào soi rõ bóng người trên đá cẩm thạch sáng loáng.
Cuối mùa xuân đã thấy khốc nhiệt, một hồi áo trong liền rỉ ra mồ hôi, dính sát
trên da thịt. Trên trán Phạm Như Thanh chảy mồ hôi nóng, từ cái trán quanh co
chảy tới cằm, quanh quẩn chốc lát, rơi vào trên cẩm bào, thật nhột. Thế nhưng
hắn lại nửa phần không dám nhúc nhích, nhìn trộm Hách Liên Du quỳ chung với
hắn. Mặt không chút thay đổi nhìn một chỗ trước mắt, hình dáng thâm thúy, lưng
thẳng, không có nửa phần bộ dáng chật vật như mình.
Một đôi giày hình mây vàng sáng xuất hiện trong đáy mắt, thanh âm nặng nề của
Hoàng đế đè ở trái tim: “Chuyện gì xảy ra?”
Phạm Như Thanh liếc mắt nhìn Hách Liên Du, hắn tựa như cũng không tính mở
miệng, mới nói: “Thánh thượng, vi thần không biết mặt Lâm Quan Điện hạ.” Hoàng
đế cười lạnh: “Không biết mặt? Không biết mà cũng dám đến trước mặt trẫm cầu
hôn.” Phạm Như Thanh hoảng sợ dập đầu: “Thánh thượng minh giám, vi thần chỉ gặp
mặt Chiêu Dương Điện hạ một lần, huống chi lúc ấy Điện hạ mang theo mũ trùm
đầu, không thể nhìn thấy dung nhan. Chỉ nghe nói Chiêu Dương Điện hạ vi phục ra
ngoài, mới dám phán đoán đó chính là Chiêu Dương Điện hạ. Vì vậy thần khó có thể
phân biệt Lâm Quan Điện hạ và Chiêu Dương Điện hạ.” Hoàng đế nghe được không
kiên nhẫn, xoay người bỗng nhiên chỉ hướng Hách Liên Du, trên trán nổi gân
xanh: “Hắn không biết đã đành, ngươi cũng không nhận biết được sao?”
Hách Liên Du nói nhỏ: “Bẩm Thánh thượng, vi thần say.”
“Ngươi!” Tay Hoàng đế chỉ vào hắn thẳng run, tức giận á khẩu không trả lời
được.
Sớm có người đi truyền Thượng Quan Mạn, thân ảnh áo đỏ khoan thai đến gần, mới
vừa vào Kiền Khôn Điện, Chiêu Dương liền mãnh liệt nhào lên, giơ tay liền đánh:
“Tiện nhân, ngươi còn dám tới!” Nàng vội lắc mình, vẫn còn không nhanh bằng tay
nàng ta, chát một tiếng đánh tới trên mặt.
Trên má nóng hừng hực một mảnh, nàng cũng không che, chỉ lạnh lùng nhìn chằm
chằm Chiêu Dương. Chiêu Dương tức giận lại muốn đánh, tất cả nữ quan ngây
người, vội đi kéo Chiêu Dương lại, búi tóc tán loạn, vừa giãy giụa vừa mắng:
“Tiện nhân! Ngươi dám giành với ta, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được.”
“Đủ rồi!”
Hoàng đế chẳng biết lúc nào chắp tay vào điện, nghe vậy cả giận nói: “Con nào
có bộ dạng giống một