
ạn kinh
ngạc trong lòng, Phạm Như Thanh là một thư sinh, thế nhưng cũng có bực phong
thái này.
Dừng kiệu rồi mở cửa kiệu, một bé gái ăn mặc đẹp cỡ năm sáu tuổi đỡ nàng ra
kiệu, vượt qua “Yên ngựa” làm bằng gỗ sơn đỏ thắm, thảm đỏ. Hỉ nương đều là ma
ma lâu năm trong cung, Hoàng hậu thương cảm Chiêu Dương, đặc biệt chọn ma ma
mới. Thù Ly cung chỉ có một vị La cô, vốn nên do bà, nhưng bởi vì Thượng Quan
Mạn không yên lòng, nên để bà ở lại cung, chỉ dẫn theo Thù Nhi, về sau La cô
nhờ đến một vị, hỉ nương mới coi là đủ.
Do hỉ nương dẫn tới trong đường, nghi thức bái đường rườm rà xong, có hai tiểu
bảo nâng đèn hoa (cây đèn cầy đỏ đẹp đẹp thắp trong phòng tân hôn). Phò mã nắm
dây lụa nhiều màu dẫn Đế Cơ tiến vào động phòng. Bước qua mười gấm đỏ trên đất,
đi qua một tấm, hỉ nương lại lần lượt truyền trải tiếp lên trước (tức là chỉ
đặt 2 miếng dưới đất trước, đi đến miếng cuối thì lấy miếng đầu ghép lên trên
đi tiếp, đủ 10 miếng thì thôi), ý vị “Nối dõi tông đường”, mọi người túm tụm
vào động phòng, theo như nam trái nữ phải ngồi ở mép giường. Lúc này một mệnh
phụ dùng đòn cân gõ đầu Đế Cơ một cái, xưng “vừa lòng đẹp ý”, Phò mã ngồi tạm
một chút, rồi mới ra tiền sảnh mời rượu.
Vừa nghe chờ, liền chờ đến đêm khuya.
Nến đỏ như lửa, trong phòng môt mảnh vui mừng đẹp đẽ, nơi nơi đều là màu đỏ dùng
khi Công chúa xuất giá, màu sắc vô cùng quý khí, chứng tỏ thân phận quyền lực
các cô nương ngoài cung không thể vượt qua. Nhiều như vậy, cảm giác như đưa
thân vào trong một biển đỏ vô tận, nhìn khiến người hít thở không thông. Hương
từ trong đồng chạm rỗng phun ra, mùi thơm vào mũi từng sợi, cảm giác cổ áo siết
cổ họng phát khô, làm như tùy thời đều muốn thiêu cháy. Cách khăn voan nhìn
sang, chỉ thấy ánh nến trên bàn mông lung lóe sáng tối, ngược lại cực kỳ giống
một đám cúc chập chờn trong gió. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, mơ hồ nghe được
tiếng huyên náo ồn ào ngoài phòng khách, hình như là khách lôi kéo tân lang mời
rượu, trong lúc từ chối, lại một hồi tiếng cười. Thanh âm kia truyền tới trong
tai, lại xa xôi như cách muôn sông nghìn núi.
Ngồi đã lâu, mới phát giác tứ chi chết lặng đã không cách nào nhúc nhích, lưng
cũng làm như cứng đi, cứng còng lợi hại. Một ngày lễ nghi phiền phức, nàng rốt
cuộc mệt mỏi, mười ngón tay mảnh khảnh mơ hồ tê dại. Hai đầu gối cũng làm như
không có tri giác, trong lòng nàng chán ghét, chỉ muốn kéo hết khăn vuông
xuống.
Nàng nhớ tới buổi sáng xuất giá, ánh trăng mỏng manh soi sáng trên áo tơ màu
xanh đậm của Cố Sung Viện, bà đỡ nàng đến trước kính chải đầu, một chải tóc đến
cuối, hạnh phúc đến già. Lược răng ngà trắng nõn lại không trắng bằng tay của
Cố Sung Viện, phản xạ trong kính, mặt của bà mơ hồ, chỉ nghe bà không ngừng
cười dặn dò: “Là người sắp xuất giá rồi, không được tùy tính, nghe nói trong
nhà Phò mã có một mẹ già, không thể dựa vào thân phận Đế Cơ, phải hòa khí gần
gũi cùng lão phụ nhân. Nếu như Phò mã thương con, đó là quá tốt.” Bà bỗng thở
dài: “Con ta có thể có hôm nay, vi nương trong cung không tính là chịu đựng vô
ích...”
Nàng vẫn không nhúc nhích.
Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, hỉ nương bên trong phòng cũng
rất nhanh không tiếng động bị đuổi đi ra ngoài. Nàng vẫn trầm tư, không ngờ
khăn cưới lại được mở ra không báo trước chút nào. Ánh nến một bên dồn dập,
mênh mông rơi vào trên mặt trắng nõn, dường như không thấy nửa phần sắc vui
mừng, trăng sáng soi trong bóng đêm, nét xinh đẹp không có nửa phần nhiệt tình.
Ánh sáng mạnh đánh vào đáy mắt, tia sáng đâm vào dưới mắt trắng một mảnh, nàng
bất giác nghiêng đầu.
Người nọ cũng không nói chuyện, chỉ tới bên cạnh bàn, châm rượu hợp tú, từng
dòng nhỏ chảy ra, đánh vào vách ly, phát ra âm tiếng chát chúa.
Nàng mới chậm rãi mở mắt ra, liền thấy một thân ảnh thon dài màu đỏ đứng ở cạnh
bàn rót rượu, đèn đóm leo lét ở bên trong. Chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, ánh
nến bên trong phòng lóe lên, chiếu lầu đỏ chói lọi. Chỉ thấy người nọ da thịt
như ngọc, màu tóc tựa như mực, hỉ phục màu đỏ như một đám mây màu xao động trên
môi hơi vểnh của người đó.
Nàng nhất thời kinh hãi quên cả cử động, hai mắt trợn tròn cũng chỉ khạc ra mấy
từ: “Hách Liên Du, ngươi!”
Lại thấy Hách Liên Du cười như không cười quay đầu, mắt màu lam như lưu ly tinh
khiết trong suốt rơi vào trên người nàng. Một hồi lâu, hắn hơi nhướng mày: “Thế
nào, rất ngoài ý muốn?”
Nàng chỉ hung hăng nhìn thẳng hắn: “Đưa ta trở về.”
Trên mặt hắn chỉ có bình tĩnh: “Sắc trời đã tối rồi, trong Phạm phủ chỉ sợ cũng
đã đi ngủ, nếu Điện hạ nhất quyết muốn đi, ta bảo người đưa nàng qua.”
Hắn quay đầu muốn gọi người.
Nếu ván đã đóng thuyền, mình nàng kiên trì chẳng phải càng tăng thêm trò cười,
nàng tức khí quay đầu: “Không cần.”
Trên mặt hắn chỉ có nụ cười ý vị sâu xa.
Nàng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hai tròng mắt chứa run sợ, không hề chớp
mắt dõi theo hắn.
Chuyện hôm nay, rõ ràng là hắn âm thầm động tay chân, nhưng hắn ném lại thế lực
dòng họ Hà Hoàng hậu không muốn, lại đổi nàng tới nơi này, tại sa